Chủ Nhật, 6 tháng 2, 2022

Người khách bất đắc dĩ và cô gái nhà nghỉ (*)

                                                                                                                Truyện ngắn Giang Trung Học

        Bất chợt ông thấy mình đang nằm trên cái ghế đệm tại phòng Karaoke kín mít bốn bề. Chúng đã dìu ông từ buồng ăn vào đây? Hay khiêng? Ông muốn hỏi nhưng không thấy một bóng người. Chỉ nghe loáng thoáng tiếng nhạc buồn nỉ non. Và thứ ánh sáng xanh ảo phủ khắp căn phòng.

Mẹ kiếp, chúng biết ông vốn không ưa rượu bia, vậy mà cứ đua nhau chuốc. Đúng hơn là, chúng ép ông phải uống. Vì nể, lúc đầu ông nhấp tý một. Khi ngà ngà say, ông dám cả gan nhận chấp "năm chục phần trăm". Rồi "trăm phần trăm" không biết bao nhiêu lần. Dẫu có chết, sợ đếch gì. Ông cao giọng: "Trước kia tớ đối đầu gần trăm trận, bom đạn Mỹ không tróc nổi một vẩy da; chẳng lẽ bây giờ chết bởi những cái chai vớ vẩn này thì vô lý quá!" - "Quả là vô lý anh nhỉ?" - tiếng cô gái thỏ thẻ phả hơi ấm vào tai ông. Liền đó cô thả ngực chạm vai ông, rót tiếp một vại bia đầy có ngọn: "Em mời anh!". Ông nghiêng đầu nhìn tận mắt cô gái, nói: "Này cô bé, xin đừng cố nhầm. Hãy gọi là ông cho đúng!". Không có lời thanh minh. Chỉ thấy tiếng cười oà tràn khắp căn phòng. Không riêng ba cô tiếp viên, mà cả hai người bạn ông cũng ngả nghiêng cười. Cười. Uống. Uống. Cười. Quấn quyện nhau đến mức chả còn giới hạn khách - chủ là gì nữa. Cho tới khi bạn ông và hai cô gái, từng cặp, chúng mớm uống mớm ăn cho nhau thì ông gục hẳn. Còn nôn oẹ thốc tháo mấy lần.