Một buổi chiều xẩm tối, trong cảnh hoang tàn đổ nát của
can qua, lầu Công chúa Mỵ Châu vẫn y nguyên như cũ, chìm trong sự im lặng đến rợn
người.
Đài Nỏ bị phá hưu quạnh, in bóng sứt mẻ trên nền trời đỏ
quánh loang màu máu.
Bỗng tiếng cồng rền rĩ như vẳng từ một cõi sống vật vờ
nào đó, âm ỉ trong gió lạnh và ngân dài theo tiếng hát chiêu hồn ảo não…
Tiếng hát hiêu hồn mơ hồ…
Rỉ vọng
Hỡi
ơi, thức dậy quỷ thần
Mười
phương trời rộng, chín tầng đất sâu
Rùa
vàng, hồn ở nơi đâu
Vượt qua cồn cát nương dâu mà về