Thứ Hai, 27 tháng 12, 2021

Vài suy nghĩ lan man ngày 24/12/2021

Bà Lộng Chương - Nguyễn Thị Quy
1940
Hồi mẹ còn trên thế gian này, có lần mình hỏi:

- Sao bố mẹ lại đặt tên con là Thắm?

- Tại đến lúc đó, tình cảm bố mẹ vẫn thắm thiết, nên...

- Thế nhỡ bố mẹ không đẻ thêm được thì sao?

Mẹ cười hiền...

Khi hỏi câu này, thì mình đã có cậu em rồi, nên chẳng qua là "vặn vẹo" mẹ chút để cười thôi...

Mẹ mình là vậy. Không mấy khi tranh luận, đối chất với bất kể ai. Phần thua thiệt (các kiểu) luôn nhận về mình.

Xưa, mẹ phải gánh trên vai một gia đình đông đúc, hàng chục đứa con, một ông chồng khó tính trong ẩm thực, một bà mẹ chồng nghiện rượu, chưa đến bữa đã "e hèm" đòi đồ nhắm... Và, hàng ngày, lại phải tiếp đón, mời cơm không ít bạn bè, học trò (từ muôn nơi) của chồng đến làm việc, "xin thày chỉ giáo nghề nghiệp", trong điều kiện nghèo nàn, ốm o của nền kinh tế đất nước giai đoạn chiến tranh; với cái gia sản được xây đắp bởi "chỉ nhõn" một ông chồng "cày cuốc" bằng ngòi bút trên những trang giấy đen ngòm nham nháp, hoặc viết tận dụng trên mặt sau của những bao chè, bao thuốc lá, những tem phiếu thực phẩm... thời bao cấp, mà lúc nào trên khuôn mặt mẹ cũng rạng ngời nét cười vui vẻ, hiền hậu... mới thấu hiểu sự VĨ ĐẠI của mẹ kinh khủng đến thế nào!

Nhiều lúc mình lẩn thẩn nghĩ: Cha được người đời tôn vinh như thế, ờ, cũng đúng. Vì Cha sống cực kỳ hết tâm, hết sức, hết lòng... với đời, với người, với nghề, với nghiệp...

Nhưng, chắc chắn, cái sự vẻ vang của Cha sẽ không có, nếu bên cạnh Cha, không có Mẹ...

Đúng như cụ Hà Văn Cầu - GS. Chèo, nói: "Không có bà Lộng Chương, thì không thể có Nhà viết kịch Lộng Chương"!

Viva bà mẹ VĨ ĐẠI của con!

Ông bà Lộng Chương - 1941

(Vài suy nghĩ lan man nhân ngày CHÚA ra đời)

Thứ Tư, 22 tháng 12, 2021

CHUNG CƯ "DU KÝ"

 

Thực ra cũng chả “du” được đi đâu, chỉ là chạy từ tầng trên xuống mặt đất tầng 1, rồi lại cuống cẳng chạy lên tầng trên.

* Cô bé bán bưởi tầng cao hơn, alo: Cô ơi, cháu mang bưởi cho cô, nhưng cháu không vào hẳn tầng đâu, (nàng ấy sợ F0 ngay cạnh căn hộ của mình).

-         Ừ, thế cứ mang đến cửa thang máy, để đó cô ra lấy, rồi cô chuyển khoản.

-         Vâng cô.

Thế là tong tả vừa chạy ra cửa thang máy, vừa đeo vội 2 cái khẩu trang vào mẹt. Ra đến nơi, cô bé đứng lấp ló sau cánh cửa thang bộ. Bao tải bưởi thì đã đặt hẳn vào không gian của tầng mình ở. Nàng thấy mình, vẫy tay một cái, rồi biến thật nhanh. Suýt bật cười vì cái cách “hoạt động bí mật” ấy. Thực ra, mua đồ của nàng nhiều lần, nhưng mình cũng chả nhớ mặt nàng như nào. Lần nào cũng như đánh trận giả, vì dịch dã, mặt ai cũng kín như bưng…

Đến khi chuyển khoản, nàng ấy còn ưu ái mình về giá bán nữa chứ. Thật là…

·     *   Rồi nàng bán khẩu trang cùng tầng, lại cũng một/hai đòi biếu thêm. Mình thì chả thích nhận quà của các bạn ấy. Toàn những là một nách 2-3 con, làm gì có “xiền” nhiều mà cứ đòi biếu với chả xén. Nàng ấy đưa con về quê “lánh nạn”, cử chàng chồng chuyển hàng cho mọi người.

·       *  Hôm rồi, mấy con dao ta cùn ghê quá, mà dịch dã chả mang đi mài được. Nhà có đến dăm con dao Nhật để cắt sushi, tức dao rất sắc. Nhưng mình lại cứ thích mấy con dao ta xấu xí, vì cầm nhẹ tay. Thế là một chàng cùng tòa nhận mài hộ. Trong vòng một nốt nhạc, chàng mài dao nhờ chàng bảo vệ tòa mang lên tận phòng. Nghe mấy tiếng gõ cửa rất nhẹ. Ngó ra, người đã biến mất, dao còn ở lại…
Cầm con dao mới mài thái thịt, tay cứ như đang lướt… đi tận đẩu đâu ấy… hehe

Nhắn lời cảm ơn trong Group, chàng ấy đưa luôn 1 slogan rất vui, hehe...


       * Thôi thì, ở nơi chung cư dành cho người ít xiền, nhưng lại có rất nhiều cái khác. Cái khác ấy luôn làm ấm lòng người cư ngụ. Thế đó các pác ạ.
23/12/2021

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2021

Chuyện về cái băng dính ago xứ người

 Em bé đi bác sĩ để tiêm, về khoe cái băng dính xinh xinh, bắt mắt, có hình ngộ nghĩnh, được đính vào chỗ tiêm để bảo vệ. Mẹ bé kể, tiêm bé không hề khóc.

Nhớ lại gần năm trước, đưa bé đến BV lấy máu để kiểm tra sau sinh khoảng gần tháng. Mình ngồi chờ ở ngoài nghe tiếng bé khóc gắt. Chút sau, cô nhân viên y tế bế bé ra trả cho bà trong tình trạng bé khóc ngằn ngặt, mặt tím tái. Ôm lấy bé, mình nhìn cổ tay bé vẫn chảy máu. Không phải là có vết máu mà là máu đang chảy ra hẳn hoi, chỗ lấy máu. Và chính vì không có dính băng nên mới nhìn thấy.