Thứ Ba, 16 tháng 6, 2015

NGÀY XƯA ƠI!(*)

Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm 

 Giờ nếu ai cho Phương một trăm điều ước, Phương chỉ cần một: thoát khỏi cảnh cô đơn quạnh quẽ trong mấy năm nay. Gần ba chục năm trời đã trôi qua, kể từ khi Phương lấy chồng lần đầu. Trong gần ba chục năm ấy, hai lần Phương đắm "đò"! Xen lẫn có cả những chuyến đò "tạt ngang, tạt ngửa". Nay, vẫn chỉ mình Phương với những trống trải vô duyên. Qua mảnh gương soi, Phương nhìn thấy khuôn mặt thon gọn đã hằn rõ những vết nhăn nơi khoé mép. Hai bên má chảy xệ. Đôi môi hơi dày có đường viền cắn chỉ chẳng còn được tươi tắn như xưa.

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

BỨC THƯ ĐỂ LẠI(*)

Truyện ngắn Giang Trung Học
      Trường trở về nhà sau những năm ở trại giáo dưỡng. Khi đi trại, nó còn là đứa trẻ vị thành niên, nay đã vào tuổi người lớn hẳn hoi. Ông Thường nửa mừng nửa lo, đón con bằng một lời khuyên: "Từ nay chịu khó tu chí để mà nên người!". Không hiểu sao khi ấy nó "vâng" một tiếng có vẻ hững hờ. Sự hững hờ khiến người bố nghĩ rằng, nó chưa hẳn nguôi giận ông. Bởi chính ông đã hạ bút ký cam kết với công an để tống nó đi trại giáo dưỡng. Nơi ấy xưa nay không chỉ riêng nó coi là chốn lao tù. Mà cảnh tù xứ mình, chỉ nghe kể cũng đủ sợ vãi đái ra quần. Nhưng phải thế - ông Thường nghĩ - phải bắt nó và tất cả những kẻ vô lương bất trị đương đầu với cảnh sống khốn khổ khốn nạn, may ra chúng mới tỉnh ngộ, để trở lại làm người tử tế. Chứ ông thì hoàn toàn bất lực trước cậu con trai rồi.

Thứ Bảy, 6 tháng 6, 2015

HAI DÊ(*)

Truyện ngắn Giang Trung Học
            Hai Dê là cái tên do đám tù đặt cho hắn. Bởi với hắn, làm tình là nhu cầu bức thiết hằng ngày. Một đêm hắn dám nhận thách đố xơi sáu đứa con gái. Mà chơi  như giã giò, thình thịch tới nơi tới chốn nhé. Đến nỗi cô nàng nào cũng mệt rã rời tơi tả, lè lưỡi, lắc đầu. Còn Hai Dê vẫn tươi tỉnh phởn phơ, sẵn sàng nhào vào những cuộc thách đố khác với niềm tin thắng cuộc. Không thắng, bọn gái đĩ chẳng chịu hiến không "vốn tự có" của mình. Để thua, hắn phải trả gấp đôi số tiền theo thông lệ, thế có mà cháy túi. Cháy túi - hắn nói - phạt dạ dày thì được, nhịn L. đéo xong. Khi biết Hai Dê quá trường sức, sau này những cuộc thách đố làm tình với hắn hoạ hoằn mới xảy ra. Tuy nhiên, cảnh mua bán dâm trong tù vẫn cứ tiếp diễn luôn luôn. Cả khi trại tù thực thi một loạt biện pháp nhằm cách ly đám tù nam nữ, cũng không thể chặn đứng việc họ làm tình với nhau. Hai Dê bạo miệng phản ứng: Chặn đứng thế đéo nào được. Được thì, cánh đàn ông mình chỉ còn cách chặt cu thôi!

Cuộc đời đáng yêu!(*)

Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm

            Mỹ Hoa nằm đưa mắt nhìn chong chong lên trần nhà. Trần nhà và những bức tường xung quanh, chỉ một màu trắng toát. Hình như bệnh viện vừa mới quét vôi lại. Cả những tấm ga trải giường nữa, cũng trắng. Sao trắng đến thế? Cái màu trắng lành lạnh, rờn rợn, đầy vẻ đơn côi, bao bọc quanh Hoa! Thế là thần chết chẳng đón được Hoa đi. Những tưởng rằng, chuẩn bị cho cuộc du ngoạn vào cõi thinh không như thế thì còn ai có thể cản được Hoa. Vậy mà, giờ Hoa vẫn nằm đây. Nằm đây sau nửa ngày mê man, vật vã. Vật vã trong sự cuống cuồng lo âu của cha mẹ - không như thái độ hờ hững hàng ngày của họ. Trong sự tất bật nhưng lạnh lùng của các y, bác sĩ. Họ phải làm nhiệm vụ cứu người. Đúng hơn là, cứu cái sự sống của một người không muốn sống. Rất có thể một ai đó trong số y, bác sĩ đã nghĩ: Không muốn sống thì để chết quách đi cho cuộc đời rảnh nợ! Cứu mà làm gì một con người đã không còn yêu cuộc sống...