Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

QUÃNG THỜI GIAN CỦA ĐỜI NGƯỜI(*)

 Khát vọng văn chương

(Đọc Quãng thời gian của đời người, tác giả Giang Trung Học, 

đăng trên Văn nghệ số 38, 9-2001)

                                                                                         Lời bình của Ngô Hải Phượng

(Giảng viên Đại học Tây Bắc - Thuận Châu - Sơn La)

Đăng trên Báo Văn nghệ số 40 (6/10/2001

 Quãng thời gian của đời người là truyện ngắn khá hay với lối viết trầm kín và sắc sảo. Chỉ là một “quãng thời gian” thôi, rất ngắn ngủi, một khúc đoạn của con người mà cuộc đời còn được sống: Sự lao động thầm lặng của người nghệ sĩ.

Nhân vật Điền trong Trăng sáng của tác giả Nam Cao cũng viết văn trong hoàn cảnh nghèo túng cho những kiếp người nghèo túng và nhân dân lao động nói chung, còn “hắn” - nhân vật không tên tưởng như nhạt nhòa ấy lại viết truyện làm “rộn lên dư luận khắp thành phố”. Tuy rằng ở những phạm vi khác nhau song cả hai “nhà văn trong văn” này đều có chung một lý tưởng: sống và viết.

Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Chuyện ngày xửa ngày xưa(*)

Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm

Chuyện xảy ra lâu lắm rồi. Từ ngày xửa ngày xưa...
Có một chàng trai khôi ngô tuấn tú, con của quan đốc học đầu tỉnh. Gia cảnh quan đốc không giàu, nhưng do coi trọng sự học, đã hết lòng đầu tư cho anh con trai theo đuổi nghiệp bút nghiên. Người con trai cũng là kẻ biết nghĩ, cảm động vì được cha mẹ chăm lo chu đáo nên đã tu chí học hành. Ngay từ thuở tóc còn để chỏm, anh có thể ôm tứ thư ngũ kinh, xếp chân bằng tròn,  ngồi nghiền ngẫm từ sáng đến trưa. Từ trưa đến chiều. Có những hôm đọc ê a nhiều quá, mồm anh méo xệch, dãi rỏ ròng ròng. Những lúc tập viết, có khi chỉ một nét ngang hay xổ đứng, anh chấm ngọn bút lông đến khô cong đáy đĩa mực tàu mà vẫn chưa ưng ý. Sau một ngày bò lê bò càng để viết, bộ quần áo nâu anh mặc lem luốc đầy vết mực loang. Vợ chồng quan đốc thấy con chăm học như vậy thì mừng lắm. Quan đốc ông thì thầm bảo quan đốc bà, sau này nó sẽ làm to...

CHỐNG CHỌI(*)

Truyện ngắn Giang Trung Học
            Trên đời này hỏi còn ai khốn khổ hơn hắn. Hai chân cụt quá đầu gối. Tay phải cũng chẳng còn. Đã thế, hắn lại không có ai thân thích. Không tiền bạc. Không cửa nhà. Tất tần tật là con số không. Đôi lần hắn muốn chết quách cho xong một kiếp người. Chẳng thiếu gì cách chết. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn sợ chết. Đành chống chọi để sống. Sống lê lết khắp cái thành phố mênh mang, lạ lẫm, sớm nắng chiều mưa này. Chỉ bằng độc cách ăn xin thiên hạ.
            Trước một quán phở sớm nay, lúc người ta chưa mở cửa đón khách đã thấy hắn ngồi lù lù, như đống giẻ rách ngấm nước bởi trận mưa tầm tã. Cuộc vật vã kiếm ăn dưới nắng hè đổ lửa khiến hắn kiệt sức, dành bạ đâu nằm đấy. Hắn đã nằm dưới hiên quán phở này suốt cả đêm qua. Biết đoạn đường đến nơi trú ngụ chẳng bao xa, nhưng hắn không đủ sức lê thân trở về.