Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

CON ĐIẾM(*)

           Truyện ngắn Giang Trung Học
Ảnh minh họa 
Nhìn đồng hồ tay, em thấy trễ giờ. Vội đặt hoa trái lên ban thờ, em thắp nhang, cúi đầu lặng lẽ, tưởng nhớ ngày cha mẹ qua đời.
            Đúng ngày này tròn sáu năm trước, lính thuỷ đánh bộ Mỹ mở cuộc vây quét triệt hạ cái xóm nhỏ quê em. Vì theo chúng thì, Cộng quân đã mấy lần xuất kích từ đây, gây tổn thất lớn cho phía liên quân Mỹ và Chính phủ Cộng hoà. Sớm hôm ấy, lúc đất trời với biển còn dày đặc sương giăng, lính Mỹ đã bu đặc cả bốn bề xóm vạn chài. Người đầu tiên chạm trán giặc chính là cha em, khi ông giữ thói quen ra tập thể dục trên bãi biển vào giờ này. Loạt đạn liên thanh khởi trận liền xả thẳng vào ông. Tức thời các loại súng lớn súng nhỏ đồng loạt gầm vang, trút lửa đạn xuống mục tiêu.

Thứ Sáu, 2 tháng 1, 2015

Khai bút Ất Sửu(*)

Ảnh minh họa
         Rồng rắn qua rồi, đến ngựa trâu
                        Một bầy lục súc cắn đuôi nhau.
                        Đèn cù quay tít mù thiên địa
                        Reo rắc bao nhiêu nỗi thảm sầu!

Thiên cơ, thiên vận… suy, suy thịnh
Suy thịnh do trời, ai biết đâu.
                                                                 Vận suy muôn thuở cùng đinh chịu
                                                                 Thời thịnh, tranh công… húc chết nhau!
                                                                                                                       Xuân Trâu,1.1985

(*) Thơ "Ta - Bạn & Đời", Nxb Hội Nhà văn, 2013.


Một thời để nhớ(*)

Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm
Tôi và hắn đã gặp lại nhau. Đột ngột giống như khi chia tay vậy!
          Thế mà cũng đã một phần tư thế kỷ trôi qua.
          Hắn, một vợ, một con, đủ đầy, êm ấm.
          Tôi, cô đơn, chấp chới một mình cõi phù du văn chương lãng mạn.
          Hắn, đàng hoàng, đĩnh đạc, đương kim giám đốc một công ty đang ăn nên làm ra.
          Tôi, lận đận, long đong hết tờ báo còm cõi nọ đến nhà xuất bản xập xệ kia.
          Hắn, với dáng vẻ một con người đàng hoàng, tư thế lắm.
          Còn tôi, chẳng có lời bình nào nghe cho dễ chịu. Thôi, chẳng nói ra thì hơn!
          Nghĩa là, hai đứa chúng tôi - hai đầu xa thẳm!