Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm
Bà bước chân về đất Hà Nội những ngày
cuối thu. Cảm giác xốn xang, ngỡ ngàng. Như có cả chút ngậm ngùi, xa xót, tủi
cực của một người bị ruồng bỏ. Sống mũi cay cay, nước mắt bà chực trào ra. Đã
mấy chục năm rồi còn gì. Kể từ cái ngày cuối cùng, bà đến chào tạm biệt người
thày - người anh của bà, để theo chồng ra đi. Khi đó, đi đâu bà cũng chưa biết.
Với những người không thuần dòng máu Việt - như chồng bà, phía trước, tương lai
mờ mịt xa. Phía sau, chẳng có đường lùi. Đứng trước thày - người mà bà luôn
kính trọng, ngưỡng mộ, bà bật khóc nức nở. Lẫn trong thổn thức, giọng bà yếu
ớt: Chẳng biết em có còn được gặp thày?!