Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm
Mưa. Mưa vẫn
rơi. Những hạt mưa phùn lâm thâm, li ti giăng màn sương dày đặc. Không một
tiếng mưa gõ trên mái quán. Chỉ thỉnh thoảng nước trên mái rỏ lộp độp đều đều
xuống đất.
Từ trong nam ra
Hà Nội, đang quen với tiết trời ấm áp, đụng ngay đợt gió mùa về, Lan xo ro cúm
rúm trong chiếc áo tôi đưa mặc tạm. Nó bị lọt thỏm giữa lớp áo, dù tôi chẳng to
con hơn Lan là bao. Thời gian qua đi, mỗi lần gặp nó, là một lần cảm nhận trong
tôi sự hao hụt ở nó lại rõ rệt hơn. Thấp đi. Bé đi. Má hóp heo lại. Cũng hiếm
thấy niềm vui trong ánh mắt. Còn nỗi buồn… dường như lại đầy thêm một chút.
Chẳng hiểu sao chúng tôi hay đưa nhau đến cái quán nhỏ đơn sơ này. Chỉ cách
quán hơn trăm mét, phía bên kia đường, là một dãy những hàng quán kín đáo, ấm áp
hơn nhiều. Một điều chắc chắn, cả tôi và nó, đều yêu thích sự giản đơn, nhẹ
nhõm!