Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Mong trời nam hửng nắng(*)

Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm

Mưa. Mưa vẫn rơi. Những hạt mưa phùn lâm thâm, li ti giăng màn sương dày đặc. Không một tiếng mưa gõ trên mái quán. Chỉ thỉnh thoảng nước trên mái rỏ lộp độp đều đều xuống đất.
            Từ trong nam ra Hà Nội, đang quen với tiết trời ấm áp, đụng ngay đợt gió mùa về, Lan xo ro cúm rúm trong chiếc áo tôi đưa mặc tạm. Nó bị lọt thỏm giữa lớp áo, dù tôi chẳng to con hơn Lan là bao. Thời gian qua đi, mỗi lần gặp nó, là một lần cảm nhận trong tôi sự hao hụt ở nó lại rõ rệt hơn. Thấp đi. Bé đi. Má hóp heo lại. Cũng hiếm thấy niềm vui trong ánh mắt. Còn nỗi buồn… dường như lại đầy thêm một chút. Chẳng hiểu sao chúng tôi hay đưa nhau đến cái quán nhỏ đơn sơ này. Chỉ cách quán hơn trăm mét, phía bên kia đường, là một dãy những hàng quán kín đáo, ấm áp hơn nhiều. Một điều chắc chắn, cả tôi và nó, đều yêu thích sự giản đơn, nhẹ nhõm!

NẾU CÒN KIẾP SAU…(*)

Truyện ngắn Giang Trung Học
            Chiều hôm ấy, không hiểu sao bộ phận “Một cửa” của Ủy ban nhân dân phường Đình làm việc chậm đến một tiếng đồng hồ. Sự chậm trễ khiến khách chờ khó chịu, bàn tán xôn xao. Nhưng khi cô nhân viên “Một cửa” xuất hiện thì ai nấy cùng nín thinh. Nín thinh gần như là thói quen chịu đựng của mọi công dân khi có việc phải đến “cửa quan”. Và như một thói quen xưa nay, “người nhà nước” hiếm có khi mở miệng xin lỗi công dân, mà kẻ gây lỗi lại chính là họ. Biết vậy nên vợ chồng tôi cứ lặng lẽ ngồi chờ.

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

RỈ RẢ CHUYỆN ĐỜI(*)

 Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm          

Ông và nàng cùng ngửa mặt lên trời đếm sao. Một, hai, ba,... nhiều quá! Trời khuya sâu thẳm. Chi chít những vì sao nhấp nháy trên đầu. Làm sao đếm nổi. Vậy mà, trừ những đêm mưa rét, còn cứ cơm xong, họ lại kéo nhau lên sân gác đếm sao!
            Không gian quanh đến giờ này đã yên ắng. Ngoài quốc lộ xa xa, thảng hoặc, còi ô tô chợt toe toe rồi tắt ngấm. Cái nóng ban ngày đã dịu lại, nhường chỗ cho những làn gió nam phe phẩy. Chỉ đến lúc này họ mới chịu tĩnh lặng. Một chút thôi, trước khi cả hai nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.
            Thế là lại qua một tuần nữa đấy. Rồi sẽ qua một tháng. Và một năm... Họ sẽ bên nhau được đến bao giờ? Ông nói: “Anh sẽ sống đến tám mươi!”. Nàng ứ hự: “Không... Vậy lúc đó em mới... sáu mươi à? Chết theo anh thế còn trẻ quá”. Nàng kéo dài cái âm tiết “mới”, nghe ngồ ngộ. “Thế em muốn bao nhiêu?” - “Anh phải một trăm. Em tám mươi!”. Ông cười: “Em định chết theo anh à?”. Nàng nheo mắt: “Còn xem...”. Cái câu “còn xem” của nàng thật nghịch.

ĐỐ KỴ(*)

Truyện ngắn Giang Trung Học
 
Lão Hượu hay vỗ ngực tự đắc là dân gốc gác ở cái xóm ven đô này. Chỉ khổ nỗi gia đình lão nghèo xác nghèo xơ. Ba gian nhà lụp xụp, lớp ngói ta, mủn lâu rồi mà không có tiền sửa sang lại. Còn miếng cơm manh áo của cả nhà chỉ dựa vào gánh cháo kĩu kịt trên vai vợ lão. Thế nên lão đố kỵ thật lực với ông Tân. Đố kỵ ngay từ khi ông Tân xây ngôi nhà ba tầng lừng lững trước cửa nhà lão. Mất mẹ cái gió đông nam của người ta. Lại như bịt mắt nhau. Khiến chẳng còn nhìn thấy xe cộ tấp nập trên con đường cái quan, mà lão hay ngoác mồm rủa chúng gây điếc tai bố mày!