Ngày mồng hai tết đến thăm và chúc tết cụ Hà Văn Cầu. Nhác trông thấy cụ,
tim mình thắt lại. Đâu rồi sự minh mẫn, sáng suốt, tinh anh? Ngồi cùng
con cháu, cụ chỉ im lặng. Thỉnh thoảng cười hiền.
Trước, vớ được vợ chồng mình đến thăm, câu chuyện giữa chủ và khách nở
như ngô rang, triền miên, vô tận… Cuối cùng, việc kết thúc chỉ xảy ra khi thời
gian không phải là vô hạn. Khách miễn cưỡng đứng dậy. Chủ bịn rịn chia tay.
Nay, cụ là vậy đó!
Cha mình - người luôn được cụ tôn vinh là: Người thày đầu tiên cầm tay dạy
chữ cụ (vào nghề), đã đi xa gần 12 năm rồi. Nay cụ cũng đang dần tiến gần đến
cõi vĩnh hằng. Cho dù đó có là quy luật của tự nhiên, thì chắc chắn, người
thân, bạn bè, những ai yêu mến cụ, vẫn đầy lo âu, thấp thỏm…
Một thế hệ “VÀNG” - những nhân vật lịch sử tâm huyết với nghệ thuật truyền
thống của dân tộc là CHÈO, những người từng thắt lưng buộc bụng để dồn tâm sức
xây đắp, bảo tồn môn nghệ thuật truyền thống này, như các cụ Trần Huyền Trân,
Lưu Quang Thuận, Nguyễn Đình Hàm và Cha mình, giờ là cụ Hà Văn Cầu, đang dần biến
vào cõi hư vô.
Đau đấy, nhưng cười đấy. Cười là bởi, mình chắc tin: Sống như các cụ mới
thật là sống. Mới mãi mãi còn lại với nhân gian, với lịch sử nghệ thuật truyền
thống của dân tộc: Nghệ thuật Chèo!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét