Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm
Chiếc xe con màu ghi gương, bóng loáng, từ từ lăn bánh dọc theo triền cát trắng, để lại sau nó những vệt ngoằn ngoèo, bối rối. Người đàn ông cỡ tuổi trung niên, một tay lái, tay kia tỳ lên thành cửa sổ xe, dáng lơ đãng, ném ánh mắt ra xa tìm kiếm. Đến gần người đàn bà đang nằm dài trên cát, ông dừng lại, mở cửa, khoan thai bước xuống, vẫn với vẻ hờ hững của một kẻ từng trải. Bốn mắt giao nhau, đắm đuối. Đặt nụ hôn lên bờ vai nhỏ, nâu bóng lên qua mấy ngày phơi nắng biển của nàng, ông mỉm cười:
-
Thế nào em, đã muốn về chưa?
- Ứ, anh thay đồ tắm đi rồi
xuống đây với em một lúc - nàng nhõng nhẽo nói.
-
Được, anh xong ngay.
Tức
thì, ông đứng phắt dậy, nhanh nhẹn biến vào sau cánh cửa ô tô. Nàng
thở một hơi dài khoan khoái, ngửa mặt lên, hít đầy lồng ngực cái
mát đưa đẩy của làn gió biển thổi tới. Xa xa, những áng mây đỏ rực
do tia nắng mặt trời đang lặn cố chiếu hắt lên. Bóng những con thuyền
bé nhỏ, lênh đênh, bồng bềnh in lên trên nền trời. Biển mênh mông, gờn
gợn, bí ẩn.
Cảm
nhận được sự động chạm nồng nàn, nàng từ từ xoay lại, giơ cánh tay
mềm mại choàng ôm ngang ngực người tình. Bãi biển bắt đầu thưa thớt,
vắng vẻ. Sự vắng vẻ càng tăng thêm khát khao chà xát, quấn quýt vào
nhau của họ. Ông nhắm hờ đôi mắt, cố tận hưởng hết khoái cảm rạo
rực, được chuyền từ người đàn bà đang hừng hực độ tuổi hồi xuân.
Giây lát ấy, ông thoáng nghĩ lại những điều đã xảy ra trong mấy đêm
qua ở khách sạn. Những đêm quay cuồng, đam mê cháy bỏng.
-
Nghĩ gì vậy, anh?
Ông
bừng tỉnh khi nàng hỏi nhẹ vào tai.
-
Em muốn biết à? Anh nói nhé. Anh muốn bây giờ, xung quanh chẳng có ai.
Và cả cái ánh sáng đang còn le lói kia bất chợt tắt ngấm. Đến lúc
đó, đố em, anh ham gì nhất?
-
Chỉ xạo thôi, ghét ghê.
Nàng ghé môi, nhay nhay vành tai ông. Một
cử chỉ mà bất cứ lúc nào cũng làm ông đê mê, ngây ngất.
Với
ông, đó là những giây phút bị khuấy động, bừng lên nỗi khát khao,
kích thích lòng ham muốn. Rồi sau đó, tất cả sẽ qua đi, như mọi lần
khác. Thực tế phũ phàng sẽ kéo ông trở lại với cuộc sống bế tắc,
phân ly. Kéo ông về cái tôi của chính mình, cô đơn, hụt hẫng.
Người
đàn bà này ông quen trong một buổi họp báo. Hôm đó khánh thành trụ
sở cơ quan mà ông đã có quan hệ lâu dài, khá thân thiết. Nàng là
phóng viên một tờ báo ngành; một ngành liên quan chặt chẽ, đa dạng, với
cuộc sống xã hội - ngành môi trường. Ông từng đọc bài nàng viết. Vấn đề
nàng đặt ra bao giờ cũng thẳng thắn, mạnh bạo. Đôi khi có chút gai
góc, sắc sảo, nhưng đáng yêu, như chính lối sống và tình cảm của
nàng.
Hai
người trao đổi với nhau mấy câu đối thoại về nghề nghiệp. Qua lần gặp
gỡ đầu, dường như họ đã cảm mến nhau.
Ông,
tổng biên tập một tờ báo của thành phố. Dáng người cao, cử chỉ
hoạt bát, khoáng đạt, khuôn mặt hấp dẫn, từng trải, cùng mái đầu
điểm đôi ba sợi tóc bạc. Cuộc sống ở thành phố bao giờ cũng tất
bật, hối hả. Lãnh đạo một tờ báo lớn, ông thường bận túi bụi với
những cuộc họp hành triền miên. Dăm ba tháng ông lại đi công tác xa
một chuyến. Tuy vậy, công việc có bấn ngập đầu cũng không thể lấp
hết khoảng trống cô đơn trong trái tim nhạy cảm, luôn vật vã cùng cuộc đời
của ông. Nhiều đêm trằn trọc khó ngủ, ông loay hoay lần giở ký ức thời gian
khó xưa. Ông không thể quên khuôn mặt ngăm đen, có đôi mắt cũng đen láy
của cô bé láng giềng mấy chục năm trước. Nàng yêu ông bằng mối tình
đầu ngây thơ, giản dị. Ngày tiễn ông ra trận, nàng không hề khóc, chỉ
im lặng trao ông ánh mắt đọng đầy nỗi đau xa cách. Ông mang theo ánh mắt ấy trên những
chặng đường hành quân gian khổ, vào những trận đánh không hy vọng
ngày về. Chiến tranh, khoảng không gian xa cách vời vợi, nhiều năm dài
đằng đẵng bặt tin nhau. Hoà bình. Ngày đầu bước chân về thành phố,
ông hay tin, nàng đã có chồng. Chiến
tranh đã không để lại nổi trên mình ông một vết thương hiện hữu, nhưng
vết thương lòng tan nát thật khó nguôi ngoai. Cay đắng, ngậm ngùi,
chấp nhận, ông khoác ba lô trở về đơn vị. Trong ông, nàng mãi mãi là
một cô bé mười tám đắm say, dịu ngọt. Vài năm sau, ông lấy vợ - một
người đàn bà không nhan sắc, khó tính mà đỏng đảnh. Nhiều lần, trong
cuộc sống chung, ông chợt giật mình, ngỡ ngàng vì kiểu cách thô bạo,
nếu không muốn nói là thiếu văn hoá của người được coi là vợ ông. Có
những khi, vừa bước chân về đến nhà, chưa kịp trút quần áo đi đường
ra khỏi người, ông đã phải hứng chịu cơn đay nghiến, day dứt của bà,
chỉ vì một chuyện không đâu. Sự thô thiển trong cư xử, thói ích kỷ,
đa nghi của bà đã nhanh chóng giết chết tình yêu trong ông chỉ sau có
mấy năm chung sống. Ông lặng lẽ ly thân, chìm đắm trong cô đơn, buồn bã
suy ngẫm về vợ và về chính mình. Cũng đã có đôi ba người đàn bà
đến với ông. Ông từng chấp nhận. Chấp nhận vì ngỡ sẽ tìm được sự
thảnh thơi, an ủi trong mỗi cuộc tình. Nhưng sự đời thật trớ trêu.
Một người đi qua đời ông. Rồi người thứ
hai. Dường như, khoảng trống người sau để lại trong ông còn lớn hơn,
đau hơn người trước.
Và
hôm nay, người đàn bà đang nằm cạnh ông đây, nàng đã có chồng và một
con gái lên tám. Khuôn mặt nàng không đẹp lộng lẫy nhưng ẩn chứa đầy
quyến rũ. Đã biết nàng rồi, ông chẳng dễ gì quên đi những giây phút
ái ân với nàng. Sự đam mê có chút thành thạo của người đàn bà đã
có chồng làm ông quay cuồng, khoái cảm. Ông ngợp thở, đê mê trong nụ
hôn kéo dài, ướt át. Ông chìm đi dưới những ngón tay ve vuốt, mơn trớn của
nàng. Sau mỗi lúc như vậy, nàng ngủ thiếp đi bình thản, tin cậy. Ông
ngồi đốt thuốc ngắm nàng, day dứt tự hỏi, có phải đây là tình yêu
đích thực nàng dành cho mình? Có phải đây là người đàn bà mà ông
đã dày công tìm kiếm? Phải chăng với
nàng, phần đời còn lại của ông sẽ không còn cái khoảng trống chua
chát kia?
Còn
nàng, xuất thân từ một gia đình trí thức khá nổi tiếng, ham làm
việc, dám xông pha lăn lộn mà cũng lãng mạn hết mình. Cái câu: Được
vợ hỏng chồng, liệu có phải đã ứng trong cuộc sống hôn nhân của nàng!? Trải
qua nhiều năm cuộc sống chồng vợ của mình, nàng đã phải nếm nhiều đắng cay,
cơm không lành, canh chẳng ngọt. Ai “được”? Ai “hỏng”? Nàng cũng chả bao giờ
phân định. Chỉ thấy, sao cuộc hôn nhân này khó đến vậy? Đau đến vậy? Có
những lúc, nàng tự hỏi, tại sao trước kia mình lại bỏ qua dễ dàng
đến thế những khiếm khuyết của chồng, mà nay nàng không chịu nổi. Mỗi lần va
chạm với chồng, nàng ôm mặt nức nở, đau khổ, mất ăn, mất ngủ. Rồi
ngày qua ngày, nàng bắt đầu chấp nhận, né tránh xung đột, gắng làm
quen với cuộc sống chung ngày càng đắng ngắt ấy. Nàng trở nên lạnh
lùng, chai lỳ khi phải đối đầu với sự
thô bạo trong tình yêu - một kiểu tình yêu sở hữu, với thói ích kỷ
đến tột cùng của chồng! Nàng âm thầm chịu đựng, nguyện đào sâu, chôn
chặt nỗi khao khát được âu yếm, sự thèm muốn được vuốt ve, chiều
chuộng. Nàng giữ cho riêng mình nỗi đau dằng xé khi khóc mà nước mắt
cứ chảy ngược vào tim; nó từ từ chảy, nó luồn, nó lách, nó ngấm
qua từng làn da, thớ thịt. Nó đi tới đâu, nàng nhói buốt, tê tái đến
đó. Một thời gian dài nàng tỏ ra bình thản, cố gìn giữ cái không khí "hoà bình giả tạo", hòng đem lại
sự bình yên cho đứa con gái còn bé dại của mình. Cho đến vài năm
trước đây, nàng gặp ông, người - đàn - bà - nổi - loạn trong nàng lên
tiếng. Và, cũng như ông, nàng trăn trở đi tìm cái nửa thực còn lại
kia của đời mình.
Đến
với ông, nàng nghĩ đã tìm được chỗ dựa tinh thần, nơi nương náu cho
tâm hồn đã bị tổn thương của nàng. Ông, con người hiểu biết, từng
trải, ào đến với nàng như làn gió lạ thấm đẫm men say. Những ngày
đầu, nàng vừa muốn nhận từ ông tình cảm đắm say, vừa muốn trốn
tránh, sợ không chịu nổi cơn cuồng nhiệt mạnh mẽ nơi ông. Khi xa nhau,
nàng nhớ day dứt vòng tay rắn chắc của ông nhưng thoảng hoặc vẫn muốn
thoát ra khỏi sự đam mê, cám dỗ ấy. Nàng như con thú nhỏ gặp nạn, rơi
vào tay người đi săn nhân từ, run rẩy chưa biết rồi số phận mình sẽ
bị đưa đẩy đi tới đâu... Những lần gần ông, nàng được bù đắp lại
quãng đời vô vị, nhạt nhẽo trước kia. Trong nàng, ngọn lửa tình yêu
bùng lên mãnh liệt đến đớn đau, ngọt ngào mà đầy cay đắng. Lần đầu
tiên hai người đến trọn vẹn với nhau, nàng như mới hiểu hết, thế nào là tình yêu cuồng nhiệt, si
mê của người đàn ông thực sự. Hôm đó, nàng ra ngoại thành cùng ông.
Một thảm cỏ xanh bên bờ hồ trong vắt, vắng lặng. Những ngọn cây đu
đưa, xào xạc theo gió thu man mác. Trời se lạnh. Cái lạnh đủ cho hai
tâm hồn cô đơn, khao khát yêu đương đan quyện vào nhau, tìm cách bù đắp
cho nhau sau bao tháng ngày buồn tẻ. Nàng yêu ông như chưa bao giờ được
yêu, da diết, đắm say, dâng hiến. Nàng vẫn biết, đến với ông là sẽ
như thế này đây. Toàn thân nàng run rẩy, chững lại, tim như ngừng đập, máu như ngưng chảy, hơi thở thảng
thốt như không phải của mình. Nàng rùng mình, tê buốt trong vòng tay
ghì chặt của ông. Hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, cay đắng,
ngọt ngào trong cơn mưa hôn tới tấp ông trút xuống mặt nàng. Nép tấm
thân bé nhỏ thật sát vào khuôn hình vạm vỡ
của người tình, nàng run lên từng đợt rồi bỗng khuỵu xuống khi hai cơ
thể bất chợt hoà vào làm một. Nàng để mặc cho cơn cảm xúc trào
dâng, phó thác tất cả cho con người đầy quyền uy, quyến rũ đối với
nàng. Trời đất quay cuồng, chao đảo. Nàng lịm đi, tê tái, đê mê...
Nhắm nghiền đôi mắt, nàng cảm nhận như một tình yêu đầu đời!
Đã
từ lâu, nàng những tưởng, nàng đã chết đối với mọi cuộc tình. Vậy
mà không! Hôm nay đây, nàng đã đến với ông, trọn vẹn, không đắn đo,
không tính toán. Nàng hiểu ra rằng, ông là nơi nàng trao gửi yêu thương,
là nơi nàng tin cậy san sẻ niềm vui cũng như nỗi đau của cuộc đời
mình. Ông, hình như đã lấp được khoảng trống mênh mang đè trĩu trái
tim nàng bấy nay. Nàng, có thể sẽ để lại sau lưng mình tất cả, để
đến với ông, cùng ông đi nốt chặng đường còn lại của cuộc đời hai
người. Biết rằng, chặng đường ấy sẽ đầy chông gai, khúc khuỷu. Nhưng
nàng tin, đó sẽ là chặng đường có ý nghĩa nhất, đắm say nhất của
một đời người.
Gió
xào xạc. Gió lay rụng những lá vàng lả tả. Gió chạm vào người
nàng. Gió làm nàng sực tỉnh. Bàn tay khô ấm, mạnh mẽ của ông vẫn
đang đắm đuối vuốt ve thân thể nàng. Ông đang lần giở. Ông đang tìm
kiếm. Ông đang khám phá. Đó không phải là vì hiếu kỳ. Không phải vì
cái ông không có.
Ông đang tìm kiếm, có lẽ, đang tìm thấy cái tôi của chính mình ở
trong nàng. Ông vừa hoà với nàng, vừa cùng nàng đi đến tận cùng của
hạnh phúc. Ông vừa tìm thấy sự trinh trắng, ngỡ ngàng đến tuyệt
vời, ẩn chứa sau nỗi đam mê, khao khát đang bị đè nén, bị giấu đi trong nàng. Nàng làm thức dậy một nửa
con người đã chết từ lâu trong ông. Đã thổi ngọn lửa vào trái tim
băng giá của ông. Nàng và ông đã cùng ngân lên tiếng chuông đồng điệu
và niềm cảm thông. Ông thầm hỏi, phải chăng, nàng là "của
trời" cho ông? Trong phần đời còn
lại của mình, chắc ông chẳng mong gì hơn là được nàng. Nàng nhỏ bé
mà mạnh mẽ, mảnh mai mà vững vàng, tưởng như yếu đuối mà đầy tin
cậy với ông.
Khi
tia nắng cuối cùng trong ngày tắt lịm đã rất lâu, ông mới đưa nàng
về. Nụ hôn chia tay vội vàng, nuối tiếc. Bước chân vào căn nhà trống
trải, vắng vẻ của mình, cảm giác hoang vu, lạnh lẽo đổ ập lên nàng.
Ngồi thừ bên mép giường một lúc, nàng đứng lên đi tìm con. Đứa con
gái bé bỏng của nàng đang chơi bên nhà hàng xóm. Trông thấy nàng, nó phụng phịu hờn dỗi: Sao
hôm nay mẹ về muộn thế? Mẹ đi họp báo ngoài giờ - nàng nói dối con,
mặt nóng ran. Thế bố đâu? Con không biết! Con đói lắm mẹ ơi. Nàng vội
quay đi, mắt rớm nước, trong lòng như có ngàn mũi kim đâm nhoi nhói,
tái tê. Nàng nín thở cố ngăn cơn cảm
xúc trào lên đột ngột. Vớ vội chiếc khăn mặt ướt, nàng ấp vào đôi
mắt cay sè. Mãi sau khi đưa con đi ăn phở về, con bé mới chịu làm
lành với mẹ. Nhiều ngày sau đó, nàng lánh mặt ông. Đêm đêm, với mặc
cảm tội lỗi, nàng ôm con vào lòng, rùng mình nhớ lại lần ấy. Cái lần đầu tiên, nàng và ông, hai
con người, hai cảnh ngộ, tưởng như đã hoà được với nhau làm một,
trọn vẹn, không phân cách. Thế mà giờ đây, khi trở lại với chính
mình, trở về căn nhà của mình, nàng lại trăn trở, day dứt, ngờ hoặc
bản thân mình. Nơi đây, tại căn nhà này, bước ngoặt lớn nhất đời
nàng đã xảy ra. Có một ngày, nàng giã từ đời con gái để trở thành
người vợ. Và cũng có một ngày, nàng đã được làm mẹ trong hạnh
phúc vô biên. Đó là những kỷ niệm mà đời người không dễ gì quên
được. Còn đứa con gái bé bỏng, đáng
thương của nàng, liệu nó có chấp nhận và được chấp nhận trong cái
hạnh phúc mà nàng định tìm đến không? Trong cuộc chia ly nàng dự
định, ai được? Ai mất? Ai sung sướng còn ai khổ đau? Nàng hiểu, chẳng
dễ gì bỏ lại tất cả, gạt đi tất cả,
quên đi tất cả để đến với ông. Nàng đau đớn nghĩ đến con gái. Nàng
gắng quên ông, gắng thản nhiên chấp nhận mọi ngang trái. Nàng cố
chống chọi với trái tim nổi loạn của mình. Nhưng không được! Càng
căng lên, nàng càng thấy đau đớn hơn. Con người đầy nghị lực của nàng
suy sụp, quằn quại trong sự giằng xé. Nàng nhớ ông điên cuồng, day
dứt. Nàng hiểu ra rằng, dù có trốn tránh nơi đâu, dù có tự đày ải
mình thế nào, nàng cũng không thể quên được ông. Nàng đã thuộc về
ông. Nàng là của ông mất rồi! Thực tế nhức nhối ấy dày vò, thôi
thúc nàng hãy đến với ông - số phận của mình!
Họ
lại đến với nhau. Họ gặp nhau bất kể thời gian, bất chấp dư luận.
Họ đến với nhau trong sự muộn mằn của cuộc đời, trong nỗi đắng cay
cho số phận, trong sự khắc khoải níu kéo thời gian, níu kéo sức
lực. Họ lại đến với nhau, tự nhiên như sự có mặt của trời và đất,
tất yếu như tia nắng rực rỡ trước lúc hoàng hôn. Họ lại đến với
nhau, như hôm nay đây, giữa trời và biển, mênh mông, bao la, vô định.
Màn
đêm đổ choàng xuống hai người như che chở. Nghiêng người lại, ông ngắm
nàng đang ngước nhìn trời sao thăm thẳm, xa xăm. Vành môi trên của nàng
hơi cong lên, mời gợi. Ông cúi xuống, đột ngột gắn chặt môi mình lên
đó. Nàng vòng tay ghì xiết quanh người ông. Cái phần thực trong con
người ông chợt thức dậy, đòi hỏi mạnh mẽ. Cảm nhận được điều đó,
nàng khẽ rùng mình như một sự đồng loã. Nụ hôn càng ráo riết, tìm
kiếm, say sưa hơn. Bất chợt, một con sóng triều trào lên quá chân. Cả
hai bừng tỉnh, ngồi dậy trong vòng tay nuối tiếc.
-
Ta về khách sạn đi em - ông nói.
-
Vâng, nhưng em tiếc quá. Chỉ còn đêm nay. Về đến thành phố rồi , biết
bao giờ mới có một chuyến được cùng đi thế này.
Giọng
nàng khe khẽ, đưa ông trở lại với thực tế mà hai người vẫn phải
đương đầu. Mấy ngày qua, ông và nàng cùng được mời đến đây dự một
cuộc hội thảo. Đó chỉ là cái cớ để Ban tổ chức mời cộng tác viên
đi nghỉ mát. Ở thành phố, họ đến với nhau trong sự tranh thủ,vụng
trộm. Dẫu có dẫn ra rất nhiều lý do để nguỵ biện, nàng vẫn luôn
thấy gai gai trạnh lòng với nỗi đau sứt mẻ của gia đình mình. Còn
ông, dù sao cũng là phái mạnh. Ông đã ly thân với vợ từ nhiều năm
nay. Ông có thể có lý để thanh thản khi đến với nàng. Tuy vậy, sau
mỗi cuộc ái ân, sự chia tay, nỗi xa cách lại day dứt, dằng xé họ
bởi một câu hỏi: Rồi đây với họ, cuộc tình này sẽ là hạnh phúc hay bất
hạnh đây?
Ông
thu dọn đồ, cùng nàng ngồi vào xe. Trước khi nổ máy, ông ghé cắn khẽ
vào má nàng. Ông đưa lưỡi liếm mấy hạt cát còn vương trên má. Nàng
nhắm mắt nhè nhẹ, mặc cho ông âu yếm. Trong tích tắc, nàng rùng
mình, đẩy ông ra xa, nhắc ông làm phần việc của mình.
Ông
nổ máy. Chiếc xe con rung nhẹ. Ánh đèn pha bật sáng, chiếu rọi vào
khoảng trống phía trước. Đêm cuối tháng. Bóng tối hơi dày. Và chiếc
xe con, như muốn xé tan màn đêm, vụt lao lên.
(*) Báo Người Hà Nội...
Tập truyện ngắn Thánh địa, NXB Thanh Niên, Hà Nội, 2004.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét