Thực ra cũng chả “du” được đi đâu, chỉ là chạy từ tầng trên xuống mặt đất tầng 1, rồi lại cuống cẳng chạy lên tầng trên.
* Cô bé bán bưởi
tầng cao hơn, alo: Cô ơi, cháu mang bưởi cho cô, nhưng cháu không vào hẳn tầng
đâu, (nàng ấy sợ F0 ngay cạnh căn hộ của mình).
-
Ừ, thế cứ mang đến cửa thang
máy, để đó cô ra lấy, rồi cô chuyển khoản.
-
Vâng cô.
Thế là tong tả vừa chạy ra cửa thang máy, vừa đeo vội 2 cái khẩu trang
vào mẹt. Ra đến nơi, cô bé đứng lấp ló sau cánh cửa thang bộ. Bao tải bưởi thì
đã đặt hẳn vào không gian của tầng mình ở. Nàng thấy mình, vẫy tay một cái, rồi
biến thật nhanh. Suýt bật cười vì cái cách “hoạt động bí mật” ấy. Thực ra, mua
đồ của nàng nhiều lần, nhưng mình cũng chả nhớ mặt nàng như nào. Lần nào cũng
như đánh trận giả, vì dịch dã, mặt ai cũng kín như bưng…
Đến khi chuyển khoản, nàng ấy còn ưu ái mình về giá bán nữa chứ. Thật là…
· * Rồi nàng bán khẩu trang cùng
tầng, lại cũng một/hai đòi biếu thêm. Mình thì chả thích nhận quà của các bạn
ấy. Toàn những là một nách 2-3 con, làm gì có “xiền” nhiều mà cứ đòi biếu với
chả xén. Nàng ấy đưa con về quê “lánh nạn”, cử chàng chồng chuyển hàng cho mọi
người.
· * Hôm rồi, mấy con dao ta cùn
ghê quá, mà dịch dã chả mang đi mài được. Nhà có đến dăm con dao Nhật để cắt
sushi, tức dao rất sắc. Nhưng mình lại cứ thích mấy con dao ta xấu xí, vì cầm
nhẹ tay. Thế là một chàng cùng tòa nhận mài hộ. Trong vòng một nốt nhạc, chàng mài
dao nhờ chàng bảo vệ tòa mang lên tận phòng. Nghe mấy tiếng gõ cửa rất nhẹ. Ngó
ra, người đã biến mất, dao còn ở lại…
Cầm con dao mới mài thái thịt, tay cứ như đang lướt… đi tận đẩu đâu ấy… hehe
Nhắn lời cảm ơn trong Group, chàng ấy đưa luôn 1 slogan rất vui, hehe...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét