Thứ Tư, 15 tháng 7, 2020

Mưa thì cứ mưa; định thì cứ đi thôi… (3/7/2020)

Bầu trởi vần vũ những đám mây đen. Chưa đến bến, những hạt mưa nặng nề trút ào ạt trên mái xe. Buýt xịch đến bến, mưa vẫn tầm tã. Đang trên đường đến với bạn. Mưa thì cứ mưa; định thì cứ đi thôi…
Vừa may, bước xuống bến buýt cũng nhìn thấy ngay chiếc taxi đang đi gần đó. Vẫy tay. Taxi dừng. Cúi thấp, giơ bàn tay gầy guộc lên đầu theo thói quen, chứ có trốn được mưa đâu. Chạy ào tới taxi, vội mở cửa cạnh cậu tài. Vì cửa đó gần hơn một bước. Chứ bình thường, toàn ngồi ghế sau…

Bước vào nhà bạn, đã khá đông họ hàng. Tất cả đang tập trung vào một chuyện - chuyện duy nhất trong lúc này được nói đến!
Sắc mặt nhợt nhạt của bạn cùng đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn hiện rõ nét nhẹ nhàng, kiểu nhẫn nhịn đọng chút bình thản. Chuyện nó thế, đã thế… thì phải thế… Vậy thôi!
Vài câu trao đổi về hiện tình. Rồi im lặng… Đôi khi, sự im lặng nói được nhiểu điều hơn dùng câu chữ để biểu đạt!
Còn chuyện duy nhất được nói đến trong bối cảnh ấy… chắc chắn chỉ xảy ra một lần, với mỗi người trên đời này; cũng là nỗi đau trong bạn, chẳng gì so sánh được… lúc này!
Ngồi với bạn đến lúc cũng cần phải ra về; dù biết chưa thể đủ để an ủi, chưa thể đủ để sẻ chia, chưa thể đủ… để làm bất cứ điều gì, ngõ hầu vơi bớt nỗi đau trong bạn…
Trải ngót năm mươi năm cùng nhau có mặt trên dương thế, lúc xa, lúc gần, lúc vui, lúc buồn, lúc thiếu thốn gian nan, lúc đầy đủ ấm yên… thì vẫn biết, sẽ có những lúc - như những ngày này… chẳng sớm thì muộn, ai cũng thế; Vậy mà, sao vẫn buồn, sao vẫn đau, sao vẫn bồn chồn day dứt… với sự ương bướng, muốn chống lại số phận, chống lại cái tất yếu, chống lại cái quy luật muôn đời: sinh - lão - bệnh - tử!
Vài lời tự vấn! Vài lời với bạn yêu!
Thôi thì, đành phải nói câu chốt nhạt thếch, biết nhạt mà vẫn cứ nói: Cố lên bạn nhé… Cố lên!...


(Đến bạn, cũng là ngày người bạn đời của bạn ra đi, sau gần 2 năm vật vã chống chọi với bệnh tật. Âu cũng là sự giải thoát.)

1 nhận xét:

Đăng nhận xét