Truyện ngắn Phạm Hồng Thắm
Vậy là gã được lưu danh sử sách. Lưu danh cho muôn đời sau. Sướng thật. Sướng quá đi chứ. Ai cũng một lần chết. Chết như gã, đáng để chết lắm. Người ta bảo, cuộc sống chỉ là đoạn đời gửi gắm. Đã gửi gắm thì thật tạm bợ, ngắn ngủi, chông chênh... Còn để được vĩnh cửu phải đến khi thác về cơ. Mà khi thác đi, vẫn để lại được tiếng tăm trên dương cõi thì sự vĩnh cửu càng đáng giá ngàn vàng. Cái chết của gã, ra chết!
Vậy là gã được lưu danh sử sách. Lưu danh cho muôn đời sau. Sướng thật. Sướng quá đi chứ. Ai cũng một lần chết. Chết như gã, đáng để chết lắm. Người ta bảo, cuộc sống chỉ là đoạn đời gửi gắm. Đã gửi gắm thì thật tạm bợ, ngắn ngủi, chông chênh... Còn để được vĩnh cửu phải đến khi thác về cơ. Mà khi thác đi, vẫn để lại được tiếng tăm trên dương cõi thì sự vĩnh cửu càng đáng giá ngàn vàng. Cái chết của gã, ra chết!
Hai cây bạch đàn thì thầm với nhau như
vậy, sau khi nghe gã nằm dưới mộ kể lại cuộc ra đi về cõi vĩnh hằng của mình.
Chúng vừa được người ta đưa đến nghĩa trang này hôm qua. Thời gian trước đây,
chúng còn ở cùng với lũ bạn tại một vườn ươm bạch đàn. Ở đó, bạn bè của chúng đông
lắm. Có tới vài chục ngàn đứa. Chúng được đánh số để người ta dễ dàng quản lý
và khai thác sử dụng. Mỗi lần, để phục vụ cho mục đích gì đó cần đến sự có mặt
của chúng, người quản lý lại dóng lên những con số - tên của từng đứa, để đưa đi.
Khi chia tay, cả lũ hay khóc lắm. Quanh năm chúng xum vầy thân thiết với nhau,
tự dưng người ta cứ tỉa dần chúng đi. Nên chúng đau lòng. Càng đau lòng hơn nữa
vì biết chẳng thể chống lại. Chúng hiểu, cuộc sống của chúng phụ thuộc vào
những thế lực mạnh... Hôm chia tay lũ bạn, hai cây bạch đàn khóc đỏ cả mắt.
Chúng lăn lộn, nghiêng ngả trên thùng chiếc ô tô tải đang lăn bánh, khắc khoải
nhìn lại lần cuối, nơi chúng được sinh ra và lớn lên cùng bao bạn hữu. Chúng
cũng đã cố đưa mắt ghi lại hình ảnh những người đã ươm hạt và sinh ra chúng.
Ôi, những bà mẹ trẻ với đôi bàn tay chai sạn nhưng rất đỗi dịu dàng, ấm áp. Thế
là từ nay, chúng con rơi vào cuộc ly biệt vĩnh viễn với các Mẹ. Ngàn lần xin
các Mẹ tha thứ cho sự bất hiếu vô cùng này!
Đến lúc bình tâm trở lại, hai cây bạch đàn
lau nước mắt, mới thấy đang đứng giữa một nghĩa trang đầy mộ chí. May quá, hai đứa
vẫn được ở cùng nhau, đặt bên một ngôi mộ mới được sửa sang, trông tinh tươm
lắm. Chờ cho những người dự lễ trồng cây ra về hết, chúng bắt đầu tìm hiểu nơi định
cư mới. Còn đang quay dọc ngó ngang, bất ngờ cả hai nghe thấy tiếng nói lẫn
trong tiếng gió vi vu: "Xin chào. Thế là tớ có bạn để ngày đêm trò chuyện
rồi". Hai cây bạch đàn sửng sốt, chưa kịp phản ứng, thì thấy trước mắt khi
ẩn, khi hiện một khuôn mặt trẻ, đẹp trai, đang mỉm cười thân thiện. Cả hai cùng
thở phào nhẹ nhõm. Cây bạch đàn cao nói: "May quá, tưởng dưới mộ là cụ già
khó tính, chứ anh trai này thì ô kê quá, sàn sàn tuổi nên sẽ nhanh chóng hiểu
nhau thôi". Hình bóng mờ tỏ của gã trai cười hiền: "Các cậu còn kém
xa tuổi tớ. Nếu còn sống, tớ năm nay cũng có mặt trên trái đất hơn nửa thế kỷ
rồi". Cây bạch đàn thấp ồ lên: "Thế cơ à. Đúng là người ta nói: Những
người chết còn trẻ mãi". Cây bạch đàn cao tò mò: "Vậy, cớ sao anh
trai lại giã từ dương gian sớm thế. Em thấy, cuộc đời thật tuyệt! ".
"Sao u? Có một thời, đất nước lâm nguy. Bom đạn thù cày xéo mọi miền Tổ
quốc. Trai tráng từng đoàn, từng đoàn quân kéo nhau ra trận, nguyện chiến đấu đến
giọt máu cuối cùng bảo vệ sự trọn vẹn của non sông gấm vóc. Tớ cũng như bao
chàng trai ấy, đã xếp bút nghiên, khoác ba lô lên đường ra mặt trận". Cây
bạch đàn cao ngắt lời: "Giọng anh trai nghe hấp dẫn quá. Nhưng, anh nói từ
từ thôi, để chúng em kịp hiểu. Thế mọi thanh niên đều phải ra trận hay
sao?". "Chỉ một số học sinh thuộc thành phần cơ bản, được bố trí đi
học xa, để sau này về xây dựng đất nước. Còn lại, hầu hết phải tham gia cuộc
chiến. Không chỉ nam giới, mà nhiều thiếu nữ cũng xung phong ra chiến trường, đối
mặt với đạn bom". Cây bạch đàn thấp nhăn mặt: "Eo ơi, nghe khủng
khiếp quá". "Khủng khiếp cái gì. Có im đi mà nghe anh trai kể
không". Cây bạch đàn cao gắt lên, rồi hỏi tiếp gã trai: "Em không
hiểu. Thành phần cơ bản là gì hả anh". "Đó là con cái những người
công nhân, nông dân, cán bộ cách mạng... Họ được ưu tiên không phải đi chiến đấu.
Họ được gửi đến nơi thật xa chiến trường, yên bình lắm. Sau này, họ sẽ là đội
quân chủ lực xây dựng đất nước khi hết chiến tranh". "Vậy, các anh -
những người ra trận đối đầu với hiểm nguy, tạo tiền đề độc lập đất nước cho họ
xây dựng, đúng không? ". Cây bạch đàn cao gật gù nói ra vẻ hiểu biết.
"Nói thế cũng đúng một phần. Mỗi người phải xác định vị trí của mình khi đất
nước lâm nguy". "Thế anh không học giỏi à? Không phải là con cái
thành phần cơ bản à?" - cây bạch đàn thấp chen vào. Gã trai cười buồn,
thoáng nhớ trong đầu về cái thành phần tiểu chủ mà cha mẹ gã bị quy chụp những
năm năm mươi thế kỷ hai mươi. Còn học giỏi ư? Gã chỉ cần ôn tập chưa đầy một
tuần mà thi đỗ thủ khoa một trường đại học có tiếng của miền Bắc lúc bấy giờ.
Vậy, như thế là học giỏi hay học dốt đây? Nhưng, cái danh hiệu thủ khoa đã
chẳng giúp gì được cho gã, khi mà cái thành phần tiểu chủ của cha mẹ đã hằn sâu
từng trang lý lịch cuộc đời gã lúc bấy giờ. Thế là, cuộc chiến cuốn gã đi ngược
chiều với con đường mà đáng ra, một thủ khoa xuất sắc sẽ ngẩng cao đầu tiến bước
trên đó. Nếu gã được đi xuôi chiều con đường ấy, biết đâu giờ đây đất nước đã
có thêm một nhà khoa học vật lý nguyên tử lẫy lừng, hoặc một chuyên gia tiếng tăm
đầu ngành về kinh tế!(?) Gã mỉm cười đau khổ, một nụ cười méo mó. Thấy vậy, hai
cây bạch đàn lại cho là ngọn gió vừa thổi qua làm biến dạng khuôn mặt điển trai
của gã.
"Các cậu khơi lại làm gì những
chuyện đó. Dù sao thì tớ cũng đã ra trận. Tớ biết, khi đó với tớ không còn con đường
nào khác. Có thế giờ chúng ta mới được dịp gần gũi nhau thế này chứ...".
Hai cây bạch đàn lắc đầu khó hiểu. "Mà thôi, ta nói chuyện khác đi. Tớ sẽ
kể cho các cậu nghe về một cô gái". Cây bạch đàn thấp lau chau: "Người
yêu anh à?". Cây bạch đàn cao lườm cây bạch đàn thấp, cau có: "Đừng
có mà ngắt lời anh ấy. Chỉ được cái nhanh nhẩu đoảng". "Không sao, kệ
cho cậu ấy hỏi. Về cô ấy, gọi thế cũng được...”.
* * *
Gã gặp nàng chưa đầy một tháng trước khi
ra trận. Nàng mảnh mai bé nhỏ. Nàng có khuôn mặt của Đức mẹ đồng trinh. Đôi mắt
nàng là cả một kho tàng bí ẩn. Cái nụ cười mỉm hút hồn những ai chót dại ngó
nhìn. Tóc nàng dài đến gần khuỷu chân, tết thành hai đuôi sam liên tục đung đưa,
tung tẩy mỗi khi nàng dạo gót nhẹ nhàng trên hè phố. Tất cả những hình ảnh đó
của nàng, gã đã gắn chặt vào con tim non nớt của tuổi hai mươi, làm hành trang
mang theo ra trận. Lần cuối cùng hai người gặp nhau là một đêm thu đầy hương
hoa sữa. Thứ hoa đặc trưng, luôn đi vào nỗi nhớ dai dẳng triền miên của người
Hà Nội khi xa xứ.
"Eo ơi, người yêu của anh trai đẹp
thế. Ít nhất cũng phải là hoa hậu Việt Nam anh nhỉ?" - Cây bạch đàn thấp
xuýt xoa. Gã phì cười: "Hồi đó chiến tranh khốc liệt lắm. Chưa có chuyện
tổ chức thi hoa hậu như những năm gần đây đâu. Nhưng với tớ, nàng là người con
gái hoàn mỹ nhất!". Cây bạch đàn cao tư lự: "Sau khi chia tay ra
trận, chắc anh nhớ chị ấy nhiều lắm". Hình bóng gã trai tự nhiên chìm đi,
lẫn trong đám khói hương đang quấn quýt lan toả quanh mộ và cả nghĩa trang.
Khói nhiều thật, khói mù mịt khắp cả nghĩa trang. Khiếp quá, quanh năm nơi đây
lạnh lẽo, cỏ dại mọc đầy. Thậm chí có những ngôi mộ hầu như chẳng có ai hương
khói cả ngày tuần. Đột nhiên, những ngày này người ta kéo nhau đến ùn ùn. Nào
là rẫy cỏ, nào là đắp đất, nào là thắp hương cả nắm to tướng. Có nhiều người
còn sụt sùi khóc. Gã trai mấy hôm nay bị đánh thức liên miên. Những người thân đến
với gã thì đã đành. Nhưng hai hôm nay có nhiều đoàn đông lắm, toàn những người
lạ hoắc lạ huơ, đến khấn khấn vái vái trên mộ của gã. Hôm qua, lại có ông to
béo, cao ơi là cao, tóc hói quá cả đỉnh đầu, tự tay trồng hai cây bạch đàn hai
bên mộ cho gã. Mấy chục năm qua cô quạnh, nay ước muốn có cây bạch đàn để trò
chuyện của gã mới thành sự thực. Sao giờ họ lại sực nhớ đến gã nhỉ? Nhưng thôi,
dù muộn vẫn còn là may. So với nhiều đồng đội đã ngã xuống, gã may mắn thực sự.
Được trở về quê hương. Nay, ngoài gia đình, lại có nhiều người khác, nhiều lắm,
nhắc đến tên gã.
“Sao thế anh trai? Sao anh im lặng? Anh nhớ
chị ấy à?” - cây bạch đàn cao nhắc lại câu hỏi. Gã trai giật mình, vội đưa tay
lau hai hàng nước mắt nhạt nhòa chan chứa trên má. Đàn ông nhớ người yêu ai lại
khóc. Xấu hổ quá. Nhưng gã lo xa đấy thôi. Khói hương dày đặc che khuất, hai
cây bạch đàn không nhìn thấy đâu. “Điều đó thì khỏi phải nói. Tớ nhớ nàng nhiều
lắm. Ngày đêm tớ nhớ nàng. Hành quân, nhớ. Lăn lộn tập trên thao trường, nhớ.
Dọn vệ sinh nơi xóm đóng quân, nhớ. Tắm cho lũ trẻ con của chị chủ nhà cho ở
nhờ, nhớ. Ăn, nhớ. Ngủ, nhớ… Tóm lại, lúc nào hình bóng yêu kiều của nàng cũng
luẩn quẩn tâm trí tớ. “Trời ơi, thế thì tình yêu của anh với nàng mãnh liệt
quá!” - cây bạch đàn thấp thán phục. “Đúng vậy. Các cậu có biết, lần cuối cùng được
đi ngang qua Hà Nội, tớ chỉ ước ao nhìn thấy nàng lần cuối. Hành quân trên một đoàn
tàu không số ra mặt trận, cả tiểu đoàn tớ nhao nhao thò tay ra cửa tàu vẫy vẫy
những người đi đường. Chẳng hiểu sao, trước mắt tớ chỉ thấy khuôn mặt nàng
loáng thoáng, ẩn hiện giữa đám đông đứng dưới đường. Mặc dầu lúc đó tớ biết,
nàng đã ở xa tớ hàng ngàn cây số”. Cây bạch đàn cao tò mò: “Thế cơ à? Thế người
yêu anh đi đâu? Di tản à?”. Gã trai cười phá lên, cười ngặt cười nghẽo vì sự vô
chính trị rất vô tư của cây bạch đàn cao. “Lúc đó chưa có từ “di tản”. Đối tượng
di tản sau năm một chín bảy lăm mới xuất hiện. Đó là những người ra đi vì mục đích
cá nhân. Họ không thiết tha với Tổ quốc nữa. Còn nàng, chính là học sinh thuộc
thành phần cơ bản mà tớ đã kể với các cậu lúc nãy đấy. Nàng cũng được chọn đi
học ở xa. Để sau này về xây dựng Tổ quốc”. “Ồ, thế thì người yêu anh học giỏi
lắm nhỉ?”. Cây bạch đàn cao hỏi tiếp. “Ừ, nàng học giỏi. Xinh đẹp. Thật là một
con người hoàn hảo. Thời gian đầu nàng xa Tổ quốc, đôi lần tớ cũng nhận được
tin của nàng. Nhưng thật buồn…”. “Sao hả anh?” - cây bạch đàn thấp ngắt lời,
ngay lúc đó nó được nhận luôn cái nguýt dài của cây bạch đàn cao: “Cái đồ lắm
mồm. Đang đến đoạn hay lại cứ chen vào…”. Gã trai dàn hòa với giọng cười hiền:
“Không sao. Chúng ta còn ở với nhau dài dài mà. Cứ bình tĩnh. Thế rồi…”. Gã
trai im lặng. Dường như gã đang cố nén nỗi đau luôn tìm cách ngấu nghiến trái
tim tuổi hai mươi non nớt của gã. Rồi gã tiếp tục nói, giọng trầm hẳn xuống:
“Nhưng thật buồn vì… nàng đã không dùng cái sự hoàn hảo ấy của mình để phục vụ
cho Tổ quốc. Sau khi ra trường, nàng nhập quốc tịch ở một nước xa lắc xa lơ,
cách Việt Nam đến nửa quả địa cầu. Nàng đã hiến dâng sắc đẹp nghiêng nước
nghiêng thành của mình không phải cho một chàng trai Việt da vàng mũi tẹt. Mà
nàng hiến nó cho một người đàn ông to lớn, có mái tóc màu hạt dẻ, mũi cao, mắt
xanh biếc. Nàng cũng sử dụng những kiến thức khoa học tiếp thu được để lập
nghiệp trên đất nước xa xôi ấy. Tóm lại, đất nước đã mất đi cả sắc đẹp lẫn tài
năng của nàng!”. “Ơ, thế hóa ra đất nước bị “thất thoát” khi cho người yêu anh đi
học ở xa à? Đáng ra chị ấy phải quay về để xây dựng đất nước chứ. Vậy là, chúng
ta mất cả chì lẫn chài rồi” - cây bạch đàn cao thắc mắc. “Thì đúng là thế. Nhưng
thực ra, đó là quan niệm cũ, xưa rồi. Thậm chí, dư luận hồi ấy có thể còn đánh
giá hành động của nàng là quay lưng với Tổ quốc. Nhưng giai đoạn này thì cách
nghĩ chung của xã hội cũng cởi mở hơn nhiều. Anh có thể ở bất cứ đâu trên thế
giới, nhưng nếu anh có những việc làm tích cực cho Tổ quốc cũng có thể được coi
là yêu nước. Đấy, như những đối tượng ra đi những năm bảy lăm thế kỷ trước
chẳng hạn, mà ban nãy các cậu bảo là di tản đấy. Giờ họ về thăm đất nước, đóng
góp cho Tổ quốc bằng tiền bạc, hay sức lực, thì cũng được trân trọng và coi đó
là những người yêu nước… Tuy nhiên, đối với riêng tớ, sự ra đi của nàng thật là
nỗi đau khó nói!”. Cây bạch đàn thấp gật gù: “Anh trai quả là một người chung
tình ghê gớm”. “Cậu nói chỉ đúng một phần. Phải, tớ yêu nàng lắm. Nhưng, với
nàng tớ còn có nỗi đau khác nữa, các cậu có biết vì sao không?”. Hai cây bạch đàn
lắc đầu, nhún vai khó hiểu. Gã trai trầm ngâm một chút, rồi nói: “Giai đoạn đó,
tớ nghĩ và viết về nàng nhiều thật. Đến mấy trăm trang giấy. Trên những chặng đường
hành quân ra trận, dừng chân ở đâu, chỗ nào, cứ hạ ba lô xuống là tớ lấy cuốn
sổ ra viết. Lúc nào tớ cũng chỉ muốn nói chuyện với nàng trên những trang giấy
trắng. Nhưng chỉ để cho riêng nàng thôi. Vậy mà, bao điều gan ruột tớ viết
riêng cho nàng, giờ nàng đem ra công bố. Để làm gì nhỉ? Sao tự nhiên lại xới
xáo lên những chuyện từ mấy chục năm trước”. “Anh buồn cười thật. Sao anh lại
bảo là tự nhiên. Chẳng có gì là tự nhiên hết anh ạ. Anh thử cố nghĩ thêm một
chút đi” - cây bạch đàn cao ra vẻ hiểu biết, tủm tỉm cười, ngó vào khuôn mặt đăm
chiêu của gã trai. Đôi mắt của anh trai đẹp quá. Thẳng thắn quá. Ngây thơ quá. Đúng
là ánh mắt của cả một thế hệ sống vô tư, hồn nhiên, trong sáng, quên mình vì lý
tưởng độc lập tự do của Tổ quốc. “Cậu bảo sao? Bao nhiêu năm qua, tớ vẫn là tớ.
Năm nay. Những ngày này. Với tớ, có khác gì bao ngày tháng của những năm trước đây?”.
Cây bạch đàn thấp cũng cười theo cây bạch đàn cao. Có lẽ, nó hiểu được điều bạn
nó định nói: “Đúng là anh trai ngây thơ thật đấy. Sao anh không nghĩ, việc công
bố những điều riêng tư của anh trai và chị ấy, nhất là những điều anh trai tâm
sự, gắn với một giai đoạn hừng hực khí thế thật hào hùng của cả nước, thì không
những tên tuổi của anh mà cả của chị ấy, sẽ được lưu danh mãi mãi”. “Ôi trời ơi.
Có thế mà tớ cũng không nghĩ ra. Nhưng… tớ thấy cũng chẳng để làm gì. Thực ra,
thế hệ chúng tớ, hàng triệu, hàng triệu thanh niên đã ngã xuống để bảo vệ Tổ
quốc, có ai nghĩ đến một ngày nào đó sẽ được lưu danh cùng thiên hạ!”. “Anh
không nghĩ, nhưng người khác - những người đang sống nghĩ! Thực tế đã rõ rành
rành như vậy, mà anh còn… ngây thơ quá!” - cây bạch đàn cao cất giọng gay gắt.
Nó nói tiếp: “Em chẳng thể tin, những năm qua cuộc sống hối hả, bộn bề như thế,
mà người ta vẫn khắc khoải, canh cánh với những điều anh tâm sự từ nhiều nhiều
năm trước. Đồng ý đó là những kỷ niệm đẹp. Vô cùng đẹp là đằng khác. Nhưng
những điều riêng tư, thầm kín, theo em chỉ thiêng liêng, khi được nhắc đến một
cách đúng mực, nhẹ nhàng và tế nhị… Đằng này…”. Cây bạch đàn thấp cắt lời bạn:
“Đúng thật anh ạ. Lần đầu tiên, em nghe một cô gái giọng nhỏ nhẹ, đọc một đoạn
văn hay lắm, của một người con trai viết về người con gái của lòng mình, nghe
cảm động lắm. Nước mắt em cứ ròng ròng chảy. Em có biết là của ai đâu. Vừa qua,
dư luận xã hội thấy cứ rầm rĩ cả lên về một cuốn nhật ký. Hoá ra, cuốn đó là
của anh trai. Và, đoạn văn em nghe được là ở trong ấy. Em nói thật nhé, giờ
nghe lại đoạn văn đó, em chẳng còn rung động mấy nữa đâu”. “Thật lòng, tớ cũng
có nghĩ rằng, cuộc sống sẽ có những ngày như vừa qua đâu. Cả việc cái ông to
béo đưa các cậu về đây làm bạn với tớ nữa. Nghe ông ấy bảo, trước là đồng đội
cũ của tớ nữa cơ. Thế mà tớ tệ quá, chẳng hề nhớ gì cả. Ngẫm kỹ, thấy là họ quý
tớ thật đấy chứ”. Cây bạch đàn cao trề
môi, dài giọng: “Quý gì mà quý! Thế sao mấy chục năm qua, chưa có một lần ông
ấy đến thắp hương cho anh. Giờ thì, khi báo chí rộn cả lên, ông ấy mới…”. Cây
bạch đàn thấp chen ngang: “Lại nghe nói, mấy ông nào đó, cũng nhận là đồng đội
cũ của anh, còn xuýt xoa thốt lên: “Giá mà tôi “đi” thay để anh ấy sống nhỉ?. Xin lỗi nhé, nếu anh
trai thử sống đến bây giờ xem. Và, nếu anh hiện đang cùng đơn vị công tác của
ông ta xem…”. “Ôi trời ơi, các cậu nói gì mà khó hiểu thế! Thoang thoáng thôi
các cậu ạ. Đừng khắt khe quá”. “Dù sao em cũng thấy bức bối lắm, khi chứng kiến
những điều tai nghe mắt thấy thời gian vừa qua. Anh trai ra trận. Anh trai chết
đi. Thôi thì, cũng là sự cống hiến cho Tổ quốc. Còn họ, cũng ra trận, lại may
mắn được sống. Đó là số phận của từng người. Nhưng, họ đừng có “Giá mà…” này nọ
nữa, nghe chối tai lắm…” - cây bạch đàn cao ngúc ngoắc cái cổ, như muốn đẩy bật
những điều đã tai nghe mắt thấy ra khỏi đầu. Cây bạch đàn thấp đột ngột hỏi
tiếp: “À, anh trai ơi. Tình cảm của chị ấy đối với anh như thế nào? Từ nãy chỉ
nghe thấy anh nói về cái trái tim cuồng nhiệt nóng hôi hổi của anh thôi”. Gã
trai trầm ngâm: “Thật ra, tớ và nàng quen nhau chưa đầy tháng trước khi ra
trận. Sự gần gũi nhất có được của hai người là đêm trước hôm lên đường, tớ được
nắm đôi bàn tay nhỏ bé và mềm mại của nàng. Chấm hết. Sau đó, khi nàng vào nhà
rồi, tớ dựa gốc cây hoa sữa đầu phố, gần nhà nàng, đứng nhìn lên cửa sổ buồng
nàng đến quá nửa đêm, rồi lủi thủi ra về…”. Cây bạch đàn thấp thốt lên: “Trời ơi,
tội nghiệp anh trai quá! Mới thế mà anh trai đã, ngày quên ăn, đêm quên ngủ vì
nàng…”. “Sao các cậu lại so kè như vậy. Tình yêu là sự dâng hiến. Chứ nếu so kè
như thế, còn đâu gọi là tình yêu nữa”. Cây bạch đàn cao xuýt xoa: “Thế thì trái
tim anh trai bao la thật đấy. Còn chúng em thì, tình yêu duy nhất chỉ biết dành
cho những người mẹ của chúng em thôi. Những người đã ươm hạt, gieo trồng, chăm
sóc chúng em lớn lên. Ôi, công lao của các mẹ mới to lớn làm sao?”. “Ơ, thế mẹ
của anh trai đâu? Sao không thấy anh trai nhắc một lời nào về người đã sinh
thành ra mình. Thế anh trai được ai trồng
đấy?” - cây bạch đàn thấp đột ngột ngơ ngác hỏi. Câu hỏi bất ngờ của cây bạch đàn
thấp làm cho gã trai ngớ ra, im bặt.
* * *
Hai cây bạch đàn thấy vậy lắc đầu khó
hiểu. Khi thấy gã trai không trả lời, mà lại lặng lẽ ẩn vào chỗ nằm của mình,
chúng thì thầm với nhau: Đúng là con người ta sinh ra có số thật. Gã trai si
tình này đã may mắn hơn bao nhiêu người nằm xuống nơi chiến trận. Dù chưa lập được
chiến công hiển hách nào, nhưng giờ đây với thiên hạ, gã và cuộc tình si mê của
gã, chắc chắn là đời đời bất tử rồi!
(*) - Đăng trên http://newvietart.com/index3.6407.html
- In trong tập Nốt nhạc trầm, Nxb Hội Nhà văn, 2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét