Thứ Ba, 7 tháng 11, 2023

EM GÁI TÔI

       

Trang đầu số báo đăng bài EM GÁI TÔI

  Tại thời điểm này, tôi gọi em vậy, có thể ai đó sẽ nói: “Thấy sang bắt quàng làm họ”!? Bởi, Việt Nga hiện là Giám đốc Sở Văn hóa - Thể thao và Du lịch Hải Dương, đương kim đại biểu Quốc hội. 

Thôi thì kệ ai nói đông nói tây, chỉ biết rằng, thực sự tôi đã coi em như người trong nhà; coi em là: “Người con gái đỡ đầu út ít” của Cha tôi - Nhà viết kịch Lộng Chương. Dù rằng, Cha tôi đã mất hơn 13 năm rồi, và tôi với em cũng mới quen biết nhau được khoảng gần 4 năm.

Số là khi đó, vợ chồng tôi tìm về Thành Đông (tỉnh Hải Dương) - quê Cha, để gặp gỡ và trao tặng những món quà tinh thần (là tuyển tập các công trình và bài viết của Cha) tới các nhà lãnh đạo và những người làm công tác văn học nghệ thuật (VHNT) của tỉnh, tôi mới biết em. Thời gian này em là Chủ tịch Hội VHNT tỉnh Hải Dương. Lần đầu đến Hội, đang ngồi với bác thường trực vui tính, tôi thấy 2 cô gái dừng xe trước cổng trụ sở Hội, dựng xe và vồn vã tiến tới bắt tay vợ chồng tôi. Một trong 2 cô chính là em - em Việt Nga. Cảm nhận ngay tức thì trong tôi: Thật là trẻ và nhanh nhẹn!

Lần đầu đến Hội VHNT, tôi thật sự không tự tin; dù biết rằng, tên tuổi Cha tôi - Nhà viết kịch Lộng Chương, với những người hoạt động trong lĩnh vực VHNT, nhất là người có chức vị như Nga, thì ai chả biết. Nhưng… tôi thì?...

Thế mà rất nhanh chóng, Nga đã đem đến cho chúng tôi cảm giác thật gần gũi, dễ chịu. Nga nói ngay, đã nắm được việc của Cha tôi qua công văn đề nghị đặt tên Người ở Thành phố Hải Dương của ông Hữu Thỉnh - Chủ tịch Liên hiệp các hội VHNT Việt Nam. Nga thêm: “Đó cũng là nhiệm vụ và trách nhiệm của Hội, của chính em. Anh chị hoàn toàn có thể yên tâm. Tên tuổi và sự nghiệp của Nhà viết kịch Lộng Chương chắc chắn sẽ gắn bó chặt chẽ với quê hương Thành Đông của chúng ta”. Với chúng tôi, chả còn lời nói nào đáng quý hơn thế!

 Câu chuyện xoay quanh người cha đã khuất của tôi thêm phần rôm rả, khi Việt Nga mời Đạo diễn Xuân Ba và NSƯT Trịnh Thái tới cùng trò chuyện. Một trong những đề tài thường gây hứng khởi nhiều khi nói về Cha tôi, đó là chuyện rượu. Anh Trịnh Thái hồ hởi:

-                           Trời, mình đã được ngồi hầu rượu thày Lộng Chương, thật khó mà tả nổi cái cách thày tiếp khách bằng rượu “sang” như thế nào, dù chỉ là rượu “xuông”! Bởi thời ấy có rượu để tiếp bất cứ khách nào đến nhà, thì chỉ có thày là duy nhất! Mà thày giàu có gì cho cam. Hồi đó thày dùng rượu làng Vân, trong vắt, uống vào êm ru. Đâu có những thứ rượu đầy độc hại như bây giờ. Mình nhớ lắm cái góc nhà cổ, thày ngồi tiếp khách, có cửa sổ trông ra khoảnh vườn nhỏ, thày trồng các loại xương rồng gai góc, mình ngắm, liên tưởng ngay đến tính cách cũng “gai góc” của thày. Hì…

-                           Thày tiếp khách bằng rượu như vậy nhưng chưa bao giờ tôi nghe chuyện thày say “bét nhè”. Tửu lượng thày quả là… “thánh” thật. Vậy mà, đêm đêm thày vẫn cặm cụi viết để “sòn sòn” đẻ ra tác phẩm không ngừng. Chịu cụ! - Anh Xuân Ba tấm tắc nói tiếp.

Câu chuyện rượu của “thày Lộng Chương” còn dài dài, nếu như chưa đến lúc chúng tôi phải lên đường về.

Khi chia tay, anh Trịnh Thái nói:

-                           Anh chị cứ yên tâm. Việc của thày là của lũ trò chúng tôi đó. À.. - anh chỉ tay sang Việt Nga - cô này mà đã nói thì… chẳng còn gì phải lăn tăn đâu nhé, anh chị ạ!

Cảm nhận thật nhẹ nhõm, lâng lâng, sau những cái bắt tay chặt ấm áp và những bàn tay vẫy vẫy khi tiễn chúng tôi ra về.

Thời gian tiếp sau, mỗi khi về với Hải Dương, về với Hội VHNT, lần nào tôi cũng có cảm giác khấp khởi, vui vui; cứ như trở về ngôi nhà đích thực của mình. Tôi hiểu, chính Việt Nga là người đã đem lại cho tôi cảm giác tự tin dễ chịu đó. Nguyên nhân có lẽ do một phần tôi “tiếp xúc” thêm với Nga qua những trang viết ở tác phẩm em tặng vợ chồng tôi; qua cả những tác phẩm em đăng trên các trang văn học mạng mà tôi “lần mò” đọc; qua cả những lần chuyện trò “tầm phào”, trao đổi “bâng quơ” với em; qua cả những câu chuyện mà em xử lý “nhẹ như lông hồng” ở cương vị lãnh đạo Hội, mà tôi nghe được từ những người khác, nên hiểu thêm nhiều về em.   

Đọc những trang tạp văn, truyện ngắn, tiểu luận, bút ký… trong 2 cuốn do NXB Hội Nhà Văn xuất bản mà em tặng: Hoa Loa Kèn và Đãi Cát Tìm Vàng; cùng những ấn phẩm của em đăng trên nhavantphcm.com.vn, chỉ thế thôi cũng đủ cho tôi cảm nhận được cái chất “nhân” đầy ắp trong người phụ nữ trẻ luôn tất bật bằng hành động, luôn ngồn ngộn suy tư trong tâm tưởng, luôn tràn đầy những ý tưởng cho phía trước… là em. Đó là những phẩm chất rất cần mà người phụ nữ làm lãnh đạo một ngành, vừa có những lĩnh vực cụ thể, lại có cả những vấn đề phi vật thể quá “mênh mông”, phải điều hành. Nhưng ngoài cái chất “nhân” ấy, tôi còn cảm nhận rõ một “khoảng trống” trăn trở… trong em, qua những trang viết của Nga mà mình đã đọc. Một góc kỷ niệm cũ không thể quên; những hoài niệm buồn miên man về nguồn cội; nỗi băn khoăn về tình người, tình đời; một góc nhìn về “giới” trong cuộc sống hiện đại; một hiện tượng thiên nhiên như vốn đã vậy mà vẫn thấy lạ lẫm, mới mẻ; câu chuyện tâm linh ở góc nhìn của con trẻ, nhưng chẳng “ngây thơ” chút nào; những day dứt khi đọc trang viết của “người xưa” về chiến tranh, về tình yêu… Dường như, tất cả đều toát lên sự khắc khoải, khát khao, muốn vươn tới, muốn tìm ra, muốn đạt được sự trọn vẹn, đẹp đẽ, trong trắng, tinh khôi, cao cả… để lấp đi khoảng trống trăn trở của người viết. Ngay trong việc chọn đề tài làm Luận văn Tiến sĩ Văn học “Vấn đề thân phận con người trong tiểu thuyết đô thị miền Nam giai đoạn 1954-1975” của Nga (Luận văn đã được cả 7/7 thành viên của Hội đồng cho điểm xuất sắc) cũng cho thấy em luôn khát khao cái mới, cái khó, cái lạ, và đặc biệt là cố gắng tìm ra bằng được trong đó những đánh giá công minh, những góc nhìn nhân bản. Đó cũng là “cái tầm” của người chọn con đường nghiên cứu không hề đơn giản, trong một môi trường còn đầy những định kiến gai góc, là em.

Cũng lạ, khối lượng sáng tác của Nga không hề ít. Cô sinh viên năm cuối Trường ĐHSP Hà Nội đã kịp cho ra mắt tập truyện ngắn đầu tiên Hoa cúc tím (1998); rồi sau đó, khi về công tác tại Hội VHNT tỉnh, ngay cả khi đã ngồi ghế quản lý, Nga vẫn đều đặn sáng tác, với đủ các thể loại: tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện dài, tạp văn, thơ… để đến giờ, “gia tài tinh thần” của Nga lên đến khoảng 30 đầu sách, mà tới tận cách đây khoảng 2 năm, Nga mới chính thức là Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Chưa kể, để đạt được kết quả mỹ mãn khi chọn đề tài cho Luận án Tiến sĩ của mình, trong hơn năm trời Nga đã phải đánh đổi quá nhiều công sức và tiền bạc, miệt mài tìm tòi, sưu tầm, đọc hàng vạn trang sách (triết học, tiểu thuyết, lịch sử…) để tìm lời giải cho những băn khoăn rất “đời”, rất “người” của mình về một “khu vực nghiên cứu” từng được coi là nhạy cảm. Nói vậy để thấy niềm đam mê, sức làm việc bền bỉ cùng với tình yêu nghề của Nga mới đáng nể làm sao! Và vì thế mà thấy thật ngán ngẩm cho những “nhà” cũng học văn ra, nhưng cả đời chả viết được một câu cho ra hồn; hoặc mới ra được một đôi cuốn chẳng hề nặng ký, nhưng tìm mọi cách để được sở hữu cái danh “nhà văn” qua tấm thẻ của Hội, rồi đi đâu cũng lấy đó làm niềm hãnh diện “chả giống ai”! Nói vậy cũng còn để thấy, cái “danh” với Nga chẳng quá quan trọng. “Chỉ cần mình say mê và làm việc mình thích, đó là viết và… viết. Viết như một cách thanh lọc tâm hồn. Là một cách giải tỏa nỗi buồn. Chứ em chẳng cần phô diễn, chẳng mưu cầu một cái danh gì gắn với văn chương…” - Nga nói vậy!

Thế nên, dùng cái câu “văn là người” để nói về Nga cũng thật đáng ngẫm ngợi. Từ sự nhận ra cái chất “nhân” không dễ mấy ai có ấy, tôi đã nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm, dễ chịu, mỗi khi gặp gỡ Việt Nga. Tôi cũng đã hiểu, tại sao một phụ nữ trẻ như em, điều hành một Hội có những hội viên cây đa cây đề với nhiều thành tích trong hoạt động nghề nghiệp, lại có thể trơn tru và được tín nhiệm như vậy. Được biết, năm 2002 em về công tác ở Hội. Bốn năm sau (2008), em được bầu làm Phó Chủ tịch Hội; tiếp đến 5 năm sau em lên Chủ tịch. Cả 2 cái lần được tín nhiệm bầu làm lãnh đạo ấy, so cùng hàng ngũ trong cả nước, em đều trẻ nhất. Hơn chục năm trời công tác ở Hội, là ngần ấy năm em “luôn luôn lắng nghe - luôn luôn thấu hiểu” những tâm sự riêng tư, những băn khoăn về nghề, những giãi bày về nhân tình thế thái… kể cả kiên nhẫn làm khán giả (duy  nhất), thưởng thức sáng tác của các nhà “nghệ” khi họ tìm tới em, ngẫu hứng “trình diễn, biểu đạt”, chả ngại sớm trưa mưa nắng. Em chấp nhận thức thâu đêm đọc không bỏ sót bất kể một sáng tác nào của hội viên, để chủ động trao đổi khi gặp mặt, khiến tác giả mến phục. Em nhớ từng nét chữ, thuộc từng kiểu trình bày văn bản của mỗi tác giả, quen từng giọng nói mỗi khi nghe ai đó “Alo”… Thế nên, dù em quan niệm, quản lý một hội đầy đặc thù thế, như làm “dâu trăm họ”; nhưng các hội viên hầu hết ở tuổi thất thập ấy lại gọi em là “con gái”. Còn gì đáng kiêu hãnh hơn khi được nhận cái “danh” bình dị này! Đúng không em?

Viết đến đây, tôi lại nhớ đến việc ra được tuyển tập thơ dày 500 trang cho Câu lạc bộ Thơ của các cụ huyện Bình Giang, chỉ trong 20 ngày trước tết, từ khi Việt Nga cầm vào tay bản thảo, đọc biên tập trong một đêm, rồi liên hệ nhà xuất bản, in ấn… cho đến khi ấn phẩm hoàn thành, và em chủ động làm “cửu vạn” để đặt sản phẩm tới tận tay các cụ, thì chả cần thêm một lời bình nào cho cái chất “nhân” trong em nữa.

Tôi hiểu, Nga làm được điều này, trước hết phải nói đến cái tâm - cái tâm không vụ lợi của một người vì sự nghiệp VHNT của tỉnh nhà. Thứ nữa, xưa nay người ta thường có câu: “Phù thịnh, chứ ai phù suy!”. Nga giúp các cụ là những người không quyền chức, không tiền bạc… Chắc chắn, Nga chẳng trông mong bất kể một lợi lộc gì từ những bậc tiền bối rất gần với “cõi vô thường” này. Vậy, chỉ có thể nói rằng, chữ “nhân” đã nằm trong tâm khảm, chữ “nhân” chính là cốt cách trong Nga, để em nương vào đó mà sống, mà làm việc! Nói về điều này, tôi lại nhớ đến câu kết trong một tạp văn của Nga: “Mỗi lần tưởng rơi vào ngõ cụt, lại nhớ đến ánh mắt trong veo của trẻ con miền núi mà đứng lên bước tiếp, tìm đường”. (Tạp văn: Thêm một lần với núi). Một câu văn giản dị nhưng thật ám ảnh!

Còn chuyện “xử lý” của Nga với mấy ông “nghệ” luôn chả nhìn thấy trời đâu, thì tôi nghe được câu chuyện tưởng như đùa.

Một lần, chả hiểu nguyên cớ từ đâu, có “ông nghệ” đến trụ sở Hội kêu ầm ầm về bốn cái trụ ở tầng một quá vướng, làm trật chội và vướng cả cái không gian của sảnh. Chả ai có thể làm ông ấy “nguội” được cơn “nghệ” đang dâng trào. Nghe chuyện, Nga chạy từ tầng trên xuống, cười vui mời ông lên phòng làm việc. Sau khi nghe ông “đùng đùng” đề đạt nguyện vọng, Nga sôi nổi “vun vào”:

- Bác nói đúng. Rất đúng. Cháu cũng muốn chặt béng mấy cái cột vướng mắt ấy từ lâu rồi.

Nghe vậy, ông “nghệ” nở mặt nở mày vì thấy ý kiến của mình được lãnh đạo Hội ủng hộ quá “nhiệt thành”. Chợt ông chưng hửng, mặt nghệt ra khi Nga tiếp:

- Nhưng bác ơi, đó là bốn cái trụ đỡ cho cả mấy tầng nhà này. Giờ đốn đi, cả tòa này ụp xuống, cháu chết, bác chết, mọi người chết, bác nghĩ sao?

Thế là, ông như… bừng tỉnh, cười xòa có phần bẽn lẽn…

Đơn cử câu chuyện này (còn nhiều chuyện khác), để thấy cách xử lý nhẹ nhàng, tinh tế, và cũng rất “khôn” của Nga - một phụ nữ trẻ làm Chủ tịch Hội, lại là Hội của   giới “nghệ”, là giới thường có không ít người mang chút tính “tinh vi” trong máu.

Trở lại câu chuyện mà tôi coi Việt Nga là: “Người con gái đỡ đầu út ít” của Cha tôi. Sau những lần đến với Việt Nga, với Hội VHNT, được tiếp đón trong bầu không khí nồng hậu, tự nhiên và nhiệt thành, được nghe Nga nói: “Cụ Lộng Chương là một trong những bậc “khai quốc công thần” của Hội Nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam, cũng là người thày, người cha đáng kính của giới sân khấu, của cả chúng em. Đưa được hương hồn, tên tuổi của cụ về Thành Đông, thật là niềm vinh dự của không chỉ giới nghệ sĩ, mà của cả tỉnh nhà. Em sẽ lo việc của cụ, như của em, như chính em là người trong nhà, anh chị yên tâm nhé”, trong tôi chợt nảy ra một ý tưởng…

Biết rằng thời gian qua, công việc đặt tên Cha cho đường phố đã làm Nga mất không ít thời gian và tâm sức, không dễ ai cũng sẵn lòng… Thế nên, trước hương hồn anh linh của Cha, tôi đã xin Người nhận em là: “Người con gái đỡ đầu út ít” của Cha. Sinh thời, Cha tôi nhiều học trò, nhiều con đỡ đầu lắm, có từ Nam chí Bắc, ở khắp các tỉnh thành của cả nước. Nay chắc chắn nơi cõi thiên thu, Người rất vui, vì khi đã khuất núi hơn chục năm rồi, mà vẫn có được thêm một cô con gái út ít đáng yêu đến thế! Khi nói với Nga điều này, em cười: Em rất vui chị à. Chị hãy tin, bất kỳ ai được gần gũi với bố Lộng Chương nhà mình (kể cả khi cụ không còn nữa), cũng đều lấy đó là niềm vinh hạnh! Cả hai chị em tôi cười. Thật chả còn gì vui hơn!

Những ngày này, Việt Nga được điều sang làm Giám đốc Sở Văn hóa - Thể thao và Du lịch tỉnh Hải Dương - Một lĩnh vực quản lý hoàn toàn mới mẻ với em.

Lần ngồi với Việt Nga gần đây nhất, em tâm sự: Tại vị trí công tác mới, em lo nhiều hơn vui, nhưng em sẽ cố gắng làm thật tốt. Em muốn đem đến cho mọi người một cái nhìn khác về nghệ sĩ. Đó là, trái tim nhạy cảm, sự tinh tế trong tâm hồn người nghệ sĩ sẽ giúp cho mình biết thông cảm hơn, thấu hiểu hơn, nhân ái hơn… và vì thế sẽ xử lý công việc tốt hơn. Chứ trước nay, có vẻ người đời luôn nghĩ: Nghệ sĩ thì chỉ “lãng đãng mây với gió”. Nghe Nga nói tôi tin lắm.

Nga còn thủ thỉ: Rằm - Mùng một em hay đến thắp hương tại Côn Sơn - Kiếp Bạc. Em một mình “một ngựa”, không “tiền hô hậu ủng”, (em cười: nhiều khi làm mấy nhân viên quản lý ở đó tròn mắt sợ, tưởng em đi kiểm tra đột xuất). Trước thánh thần, em chỉ khấn xin 3 điều: 1/ Cho em sáng suốt đủ để phân biệt đúng sai trong cuộc sống hiện tại; 2/ Xin cho em đủ trí tuệ để điều hành tốt công việc; 3/ Là điều quan trọng nhất: Xin các cụ cho em vượt lên tất cả tham - sân - si trong cuộc sống, không tham lam điều gì cả và chiến thắng được chính mình, giữ cho mình được trong sạch!

Có lẽ chưa bao giờ, tôi nghe được từ một người đang có chức, có quyền, thắp hương cầu xin những điều như em tâm sự. Cầu chúc mọi điều đến với em, như lòng em mong muốn!




Phạm Hồng Thắm

Văn nghệ TP Hồ Chí Minh 23/2/2017


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét