Thứ Ba, 19 tháng 8, 2014

HẠT THÓC ĐÁNH TÂY(*)

Hoạt cảnh dân ca

                                                                           Nhân vật      

Ông Nho    ngoài 50 tuổi
                        Bà Nho      ngoài 50 tuổi
                        Và, tiếng hát của những người thợ gặt

            Tại khu du kích. Giữa vụ gặt chiêm. Buổi chiều sắp tối. Căn nhà nhỏ, còn trơ một cái giường tre nát.
MỞ MÀN

Ông Nho quần xắn cao, mặt phờ phạc, cầm cái mai cán ngắn, đầu bịt khăn mặt trắng, ở hậu trường đi ra.

Ông Nho: (Đặt mai xuống đất, thở dài, ngồi phịch xuống giường)
                                    … Đứt mẹ cả hơi
                        Ối chào, đứt mẹ nó cả hơi.
Việc gì mà phải lôi thôi thế này
                        Cống Nho đã hết giống Tây
Bốt Vùa ta diệt từ ngày đầu xuân.
                        Còn đâu thằng Pháp ở gần
Mà cũng đào hầm, giấu thóc mất công!
            (Cầm điều hút)
                        Cả ngày mệt bở chân lông
Đời mà cứ thế, còn sung sướng gì!
Tiếng bà Nho ở bên ngoài:
                        Chỉ còn chuyến nữa phải đi
Các anh chị cố tý ty giúp già…
Tiếng một chị:
                        Chuyến này thì bá ở nhà
Sắp sẵn néo cối để mà đập ngay.
                        Lúa về chúng cháu ra tay
Đập nhanh một thoáng, mai ngày phơi khô!
Tiếng bà Nho:
                        Được rồi, các chị đi cho…
Ông Nho: (Ngồi lắng nghe, uể oải lắc đầu)
Gặt nhanh, đập vội, phơi khô thật phiền
                        Lại còn giấu kỹ mới điên!
Thà rằng bán quách lấy tiền giắt lưng…
Bà Nho: (Ra, quần xắn gọn, tay cầm cái hái, nhìn thấy chồng)
                        Làm gì mà mắt tráo trưng
Ngồi như bụt mọc xem chừng hết hơi.
                        Việc ông xong chửa, ông ơi?
Chỉ thấy ông ngồi, quen thói chơi không.
Ông Nho:
                                    … Bà đã phân công
                        Việc tôi bà đã phân công
Đào hầm giấu thóc, vừa xong mới được ngồi.
Bà Nho: (Đi vào buồng, nói)
            Xem nào… rõ khổ thân tôi
(Đi ra)
Cả một ngày trời được cái hố nông.
                        Hầm bằng cái thúng thế ông?
Thôi, cũng hết hòng trông cậy chồng con!
Ông Nho:      … Lưng mỏi tay chồn
                        Suốt ngày lưng mỏi tay chồn
Tôi đào tôi bới, bà còn chê bai.
                        Thế này… tôi đến chịu thôi! (Định đi vào)
Bà Nho: (Cướp lời)
Cái gì cũng chịu, thế thời ông làm chi?
                        Ruộng nương, ông chẳng thiết gì
Công kia việc nọ cũng thì… mặc tôi.
                        Vụ chiêm gặt vội khắp nơi
Ông đứng, ông ngồi, thơ thẩn vào ra.
Ông Nho:                  … Tội cái thân già
                        Làm chi tội cái thân già
An nhàn chẳng hưởng, vào ra nhọc nhằn.
                        Bà ơi sự thể rõ ràng
Gia đình ta với họ hàng còn ai?
                        Chỉ còn hai vợ chồng thôi
Làm nhiều nhọc xác, mà rồi… chắc đâu!
Bà Nho:         Sao ông chẳng nghĩ nông sâu
Mà còn nông nổi nói câu vô tình.
                        Thằng Tây đốt phá tan tành
Xóm làng xơ xác, ông đành quên sao
                        Chúng còn giết hại đồng bào
Thù sâu tựa bể, lẽ nào ông không lo?
Ông Nho:     
Ơ hay, bà nói vu vơ
Đánh Tây là một việc to tày đình
                        Đánh Tây đâu đến thứ mình
Vác thân chẳng nổi, còn rình đánh ai?
Bà Nho: (Cò lả)
                        Toàn dân đua sức thi tài
Bao nhiêu bô lão vẫn nài đi đánh Tây.
Tình tính tang, tang tính tình…
Ông già này, ông già ơi, rằng có biết, biết hay chăng, rằng có biết, biết hay chăng?
Ông Nho: (Lắc đầu)
                        Chịu thôi, trong trận giặc quây
Ối trời, hết vía chân tay rụng rời
                        Súng ran đạn nổ long trời
Ríu chân tôi đã tưởng đi đời nhà ma!
                        Thôi thôi, tôi cũng xin bà
Đánh Tây, bộ đội người ta đánh rồi.
                        Dân quân du kích nữa thôi
Thanh niên cường lực… còn tôi đã già.
Bà Nho:         Thằng Tây nó chẳng có tha
Ba chục cụ già chất xác chúng thiêu
                        Chuyện này ông dễ quên sao
Cái quân cướp nước gây bao tội tình?
                        Giặc Tây tàn sát dân mình
Lẽ nào cam chịu, mà đành khoanh tay?
            (Ông Nho thẫn thờ ngồi nhìn)
Bà Nho: (Tiếp)
                        Căm hờn biết thủa nào khuây
Toàn dân đã quyết phanh thây quân thù.
                        Cùng nhau vâng lệnh cụ Hồ
Dân chúng bây giờ một dạ giết Tây!
Ông Nho: (Nhăn nhó)
                        Biết rồi, khổ lắm, bà mày,
Vì thế vùng này Tây phải rút lui.
                        Bốt kia đã phá tan rồi
Bây giờ thoát nạn, cho tôi dưỡng già.
                        Đánh Tây đã có người ta
Thân tôi thì cũng chỉ là bận chân.
Bà Nho:
                        Rõ phiền! Ông thật lần khân
Tây mà trở lại, liệu thân ông có còn?
                        Bốt kia tuy đã diệt tan
Nhưng giặc quét càn, vẫn cứ như không!
                        Đánh Tây là nhiệm vụ chung
Mỗi người một việc mới hòng thắng mau
                        Đánh Tây riêng có ai đâu
Mọi người đều phải thi nhau diệt thù
                        Hậu phương sản xuất lúa ngô
Cho nhiều, cho đủ, cũng là đánh Tây.
Ông Nho:
                        Bà ơi, tôi hỏi câu này
Thóc mà chất đống, giặc quây nó đốt liền.
                        Chi bằng bán quách lấy tiền,
Gọn gàng có chạy, khỏi phiền lụy ai.
Bà Nho:
                        Ông này có một không hai,
Nói như nước đổ lá khoai bực mình!
                        Người đâu dơ dáng dạng hình
Lúc nào cũng chỉ những rình chạy Tây.
                        Thôi đừng nói nữa rườm tai
Đàn ông như thế cũng đòi đàn ông!
(Cò lả)            Ông ơi mở mắt mà trông
Chúng tôi phụ nữ xung phong đã nhiều
            Tính tình tang…
Ông Nho:      Thôi thôi, tôi đã biết rồi
Tinh thần giác ngộ bà thời rất cao.
                        Bà đi “chính trị” đồng bào
Tuyên truyền ai chứ, lẽ nào cả tôi?
                        Đây này chả nói xa xôi
Tôi kém, sao mọi việc vẫn tôi, tôi làm!?
Bà Nho:        
                        Khéo chưa, việc nước việc làng
Nào ai đã buộc đã quàng vào cổ ông?
                        Vác súng không dám xung phong
Cấy cày là việc nhà nông thì thế nào?
                        Ngồi không ăn sẵn hay sao
Ông chớ vin vào mái tóc hoa râm!
                        Bây giờ là lúc toàn dân
Mỗi người một việc phải cần lo toan.
                        Thằng Tây cướp nước đốt làng
Gặp ai giết nấy, ông còn nhớ không?
                        Bây giờ chẳng quyết một lòng
Kháng chiến đến cùng, giành lấy tự do
                        Mà còn nghĩ chuyện mơ hồ
An nhàn định hưởng, mặc cho sự đời…
Ông Nho: (Yếu lý, nói lảng)
                        Thì tôi cũng tỏ đôi lời
Rằng tài không đủ cùng người ganh đua
                        Tôi đành chịu phận tôi thua
Rút lui… việc lớn công to để người!
Bà Nho: (Dịu giọng)
                        Bây giờ không nói chuyện tài
Kháng chiến mọi mặt, mọi người đều phải lo.
                        Bao nhiêu công nhỏ việc to
Ông không làm được… Bây giờ ông tăng gia!
(Kéo tay chồng)
                        Lúa kia gặt hái về nhà
Dẻo dai ông đập cho vài ba công.
                        Còn như cái việc đào hầm
Khi phơi thóc, tôi với ông cùng đào.
                        Mau lên ông nó, đi nào
Mồ hôi, nước mắt tại sao để phí hoài.
                        Lúa vàng cùng với ngô khoai
Giấu kỹ vào hầm, nay mai giúp đánh thù!
Ông Nho: (Nghe vợ nói, thần người suy nghĩ)
                        Nghe bà giãi tỏ trước sau
Vợ chồng khuyên nhủ những câu chân tình
                        Nghĩ mình mà thẹn cho mình…
            (Đứng lên, đến bên bà Nho)
 Mọi người kháng chiến, riêng mình thì không
                        Từ nay tôi hứa xung phong
Tăng gia sản xuất, một lòng đánh Tây.
Bà Nho: (Vui vẻ)
                        Hoan hô ông nó ra tay
Tham gia công tác hàng ngày với tôi!
Tiếng hát những người thợ gặt ở ngoài:
(Cò lả)            Nhanh tay các bạn đồng ơi!
Mùa gặt xong rồi, ta lại đánh Tây.
Tình tính tang, tang tính tình, nông dân rằng, nông dân ơi…
Bà Nho:
                        Lúa vàng đã gánh về đây
Nào đi, ông nó ra tay đập liền!...
(Kéo chồng đi)
Tiếng hát bên ngoài, có cả tiếng ông bà Nho
(Cò lả)            Toàn dân tay súng tay liềm
            Xông ra giết giặc, xây nền tự do…
Tình tính tang, tang tính tình, nhân dân rằng, nhân dân ơi, rằng có biết…

Khu du kích NHÂN - HẬU - THẮNG, Hà Nam - 5/1952


 (*) Sách “Lộng Chương - Để đến… Nơi đến”, Nxb Sân khấu, 2013.
            
           




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét