Thứ Sáu, 22 tháng 8, 2014

Mẹ sai ở đâu?

       Trời mưa tầm tã. Mẹ nghe mưa mà thấy như từng làn nước xối xả vào gan ruột mình. Con gái hẹn về ăn cơm. Giờ đang ở đâu? Trên đường? Dưới một gốc cây? Hay đang tạm trú ở một cái quán nào đó?...
Ảnh minh họa
       Nhấc từng chiếc bát đặt ra bàn. Rồi đếm đủ bốn đôi đũa. Tai vẫn ngóng xem mưa có ngớt dần không!
Bỗng tiếng đập cửa lạch xạch. Đích thị con gái về rùi. Mẹ thở phào nhẹ nhõm, chạy ào ra mở khóa. Thoạt nhìn thấy con, mẹ toét môi cười...
       Ba đã ăn xong. Ba bao giờ cũng vậy. Một bát cơm nhỏ. Vài miếng thịt nhỏ. Những gắp rau luộc. Rồi một bát nước rau. Ba đứng lên, từng bước một qua mấy bậc cầu thang.
- Sao mẹ không trả lời con?
- Ôi trời. Dậy từ 5h30. Tập thể dục. Tưới cây. Vệ sinh cá nhân. Rồi xuống bếp chuẩn bị cơm nước. Mẹ có biết con gọi đâu?
- Sao mẹ không cầm theo Ipad?
- Mẹ giờ lúc nhớ, lúc quên. Khi xuống đến bếp rồi, nhớ ra, thì ngại lên tầng ba lấy.
- Thì mẹ mang theo như mang cái điện thoại ấy! - Giọng con gái bắt đầu căng lên, như những lần nào...
- Điện thoại nhỏ. Mẹ để ở cái bát nhựa, trong đó có thuốc. Thuốc thì mẹ cố nhớ, mà có gì quan trọng đâu...
- Thôi được rồi. Con sẽ nhắn vào điện thoại... - Giọng con gái càng căng hơn, tỏ sự khó chịu vô cùng
- Mẹ không thể hiểu, tại sao con lại ăn nói như vậy với mẹ?
- Con đã nói rồi. Con sẽ nhắn vào điện thoại. Mẹ không phải nói nữa. - Sự bùng nổ đang sẵn sàng bật ra.
- Sao con lại nói với mẹ cái giọng như vậy? - Mẹ vẫn cố không to giọng.
- Thôi được rồi...
      Vừa nói, con gái vừa đứng lên. Mặc lại áo mưa. Kéo cửa. Lên xe. Nổ máy. Mẹ biết, thế là lại một cuộc "chia tay" bất đắc dĩ. Bao lần như thế rồi? Cứ không bằng lòng một cái gì đó với mẹ, con gái sẵn sàng bỏ đi ngay lập tức. Bỏ đi, khi mẹ vừa ân cần lấy bát đũa ra cho con ăn cơm!? Bỏ đi trước sự bất lực và đớn đau trong trái tim già nua của mẹ.  
     Như mọi lần, dồn dập nhiều câu trong đầu mẹ, tự trấn an mình: "Không được khóc! Không được khóc!...". Nhưng rồi mẹ cười chua chát. Chả cần phải tự trấn an như thế. Bởi, có khóc nổi đâu! Mẹ lại ước, giá mà mẹ gào lên được. Giá mà nước mắt mẹ tuôn ra xối xả được...
     Mẹ sai ở đâu nhỉ? Mẹ sai ở đâu?...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét