Núi cao vây chặt bốn bề
Tắc-kè
khắc khoải vọng về rừng sâu
Giam
thân giữa vực u sầu
Soi
gương suối lạnh gửi câu tâm tình
Đêm
rồi đêm… đợi bình minh
Mưa
xao xác mộng, năm canh chập chờn
Nói
cười thêm xót cô đơn
Vắng
tanh không kẻ thiệt hơn nỗi lòng.
Chân
trời đâu để ngóng trông
Hướng
về chốn cũ, trập trùng núi cao
Lê
thê lá đổ rì rào
Chợt
nghe… mơ bước chân nào quen quen
Não
nùng rơi lẻ tiếng chim
Hoang
vu càng rộng, núi thêm u hoài
Gió
đâu lạc lõng đêm dài
Phấn
hương nhớ những kề vai hẹn hò…
Tóc
trôi… trôi lượn dòng mơ
Rượu
đâu dựng lại những giờ ngả nghiêng
Nơi
đâu cặp mắt dịu hiền
Bâng
khuâng mộng tới bình yên thuở nào!...
Thung lũng Đuộng. Một ngày suối ngập,
xa Qui xa các con, 27.5.1951
(*) Thơ
"Ta - Bạn & Đời", Nxb Hội Nhà văn, 2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét