(Đêm nằm thuyền từ Đầm Đa về Xích Thổ, sau
buổi chia tay… bến Cốc, một chiều ngày hạ, V-1951)
Bơ
vơ sống tạm nhà người
Con
người thỏ thẻ nói cười líu lo…
Não
nùng tìm vội trong mơ,
Thoáng
nghe tiếng trẻ ngẩn ngơ con mình!
Chim
rừng rền rĩ mái tranh
Trông
vời lớp lớp núi xanh mịt mù!
Giật
mình đêm lặng hoang vu
Mộng
dài trĩu nặng tiếng mưa… giọng mình
Núi
cao vây kín u tình
Mưa
xa, xa vắng bóng mình càng xa
Chiều
qua, đếm mãi chiều…qua.
Lối
mòn heo hút, nẻo nhà ta đâu?…
Biệt
ly,
Mình
tủi!
Ta
sầu!
Bên
sông nắng đổ nhìn nhau ngậm ngùi
Đàn con ngơ ngác nói cười
Mình
- Ta sao nghẹn một lời ái ân
Trông
theo nhịp bước tần ngần
Thôi
thôi cả một mùa xuân rã rời!
Đường
về núi hết xanh tươi
Ta
nghe ảo não một trời trong ta!
Tiếng
chèo vọng nước sông xa
Một chia tay biết bao
là đau thương!
Vỗ
về đêm lụi canh sương
Phải
đâu là chuyện áo cơm, não lòng!
Năm năm loạn lạc theo chồng
Nề chi vượt núi băng sông
hỡi mình!
Mười năm vẫn thắm ân tình
Đói
no đâu phải chuyện đành nhạt phai
Gót son nứt đá đường dài
Nắng mưa sạm má, mắt ngời
sắt son…
Đêm nay mưa tủi gió hờn
Cô đơn núi
vắng…
Thương
con!
Nhớ
mình!
Hang
Đuộng, đầu mùa mưa V - 1951.
(Ghi lại sau 35 năm - 1986)
(*) Thơ
"Ta - Bạn & Đời", Nxb Hội Nhà văn, 2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét