Cô bé làm duyên nghiêng nón che
Má
hồng, hồng đượm nắng vàng the
Ô
hay! Cô đẹp làm tôi ngượng
Hồn
thả bơ vơ chẳng chịu về!
Trời
ngả chiều đây, nắng ấm thôi
Không
còn thoa nhẹ má cô rồi!
Tình
còn phảng phất trên cây đứng
Sương
xuống hồ im mắt biếc phai!
Tình
hận chàng Tiêu, mấy vần thơ
Duyên
để trôi qua khóc hững hờ
Đến
nay nhan sắc chiều hôm xế
Mơ
lại bình minh? Rõ chuyện xưa!
1940
(*) Thơ
"Ta - Bạn & Đời", Nxb Hội Nhà văn, 2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét