Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

HỘI THỀ(*) - (Tiếp theo)

 Hay là ĐƯỜNG ĐẠI NGHĨA
Chèo - Kỷ niệm 600 năm sinh Nguyễn Trãi
Đường lên Côn Sơn

CẢNH BA
HƯỚNG NGHĨA

Màn nhì mở: Cảnh Côn Sơn, tùng trúc xanh rậm, đường quèn bậc đá rêu phong, cây dại hoang vu…
(Tiểu Đồng vác bó cành tùng, tay xách xâu măng trúc, đến bậc đá lên quèn đứng lại, hạ bó củi và xâu măng xuống, gạt mồ hôi trán).

Tiểu Đồng:
Vỉa Hồi tiếu
            Qua non nhặt mấy cành tùng
Đem về làm củi nấu bát canh măng rừng để thầy xơi!
Nói
Ối dà!
            Leo mấy cái quèn mà toát cả mồ hôi
            Thế mới hay kiếm được miếng ăn quả là vất vả!
            Tôi là Tiểu Đồng cháu ông Giám mã
            Được đi theo thầy, thoáng đã ba năm.
Đế: Thầy cháu là ai thế?
Tiểu Đồng:
Thầy tôi là Ức Trai…Nguyễn Trãi Tiên sinh!
            Ấy, kể từ ngày tên giặc Minh Hoàng Phúc
            Dụ thày tôi ra làm quan không được
            Nó liền âm mưu đưa thầy tôi đi giết ở Kim Lăng.
            Ông nội tôi mới lập mẹo đón đường
            Đổ rượu cho bọn lính Ngô say tít cung thang, rồi trói gô chúng lại!
            Thế là… thày tôi như cánh chim hồng thoát lưới
            Bay đi khắp nẻo khắp nơi… nào là Chi Ngải, Chí Linh
            Về Thiên Trường, vào tận xứ Thanh…
            Tôi cũng được theo thầy tôi, bôn ba khắp chốn…
Hát
Đi cùng khắp nẻo khắp miền
            Ở đâu cũng thấy dân tình oán than
            Giặc Ngô gây cảnh điêu tàn…
Hơn tuần nay… trở về đây cảnh cũ Côn Sơn
Rồi không biết thầy tôi còn đi đâu nữa?
Tiếng Nguyễn Trãi
Ngâm từ bên trong
            Trở lại Côn Sơn như thấy mộng
            May trong ly loạn vẫn toàn thân
            Bao giờ dưới núi mây về ở
            Nước suối chè tươi ngủ thạch bàn…
Tiểu Đồng: Thầy tôi dạo thăm cảnh cũ…
Nguyễn Trãi: (Vừa đi tới vừa hát)
Đường trường thu không
Nắng ơi nắng tỏa, bóng trúc đổ theo chân
            Chân sững bước…
            Côn Sơn đây trúc tùng chen núi biếc
            Nhớ buổi lên đường bâng khuâng
            Mối thù cha, còn thêm nỗi nhục nước
            Đốt cháy tâm can…
Tiểu Đồng: Thưa thầy…
Nguyễn Trãi: (Lộ vẻ mừng rỡ) Tiểu Đồng đã về đó ư con?
Tiểu Đồng: Thưa thầy… con quá giang từ sớm, vừa về đến đây…
Nguyễn Trãi: Tin tức thế nào? Thầy nóng lòng chờ đón!
Tiểu Đồng: Thưa thầy…
Con về đến Đông Quan
            Tìm ông con ngay
            Trao thư của thầy…
            Ông con giở đọc
            Rồi ông con khóc…
Nguyễn Trãi: (Ngạc nhiên) Sao ông con lại khóc?
Tiểu Đồng: Thưa thầy… Vì cô Ngọc Khanh
                                                Đã gần một năm
                                                Hóa điên rồi thầy ơi… (Khóc tấm tức).
Nguyễn Trãi: (Sững người)
Ngọc Khanh tiểu thư hóa điên rồi?
            Ngọc Khanh nàng ơi!
            Ngày ly biệt lòng này đau xót
            Thương cánh hoa gió dập mưa rơi
Hát 
Những mong trong cảnh lạc loài
            Thù sâu tiếp sức cho người vững tâm
            Nào hay đã sớm lụi tàn…
Tiểu Đồng: Thưa thầy, được biết thầy đã trở lại Côn Sơn
                        Nên ông con sẽ tìm cách đưa tiểu thư Ngọc Khanh đến gặp!
Nguyễn Trãi: Đưa tiểu thư gặp ta?
Tiểu Đồng: Thưa thầy, vâng! Hình như có điều chi uẩn khúc…
Nguyễn Trãi: (Gật) Được! Còn việc đi Bạch Hạc thế nào?
Tiểu Đồng: Thưa thầy, việc lên Bạch Hạc đón ông Hãn về gặp thầy tại Thanh Hư động,
            Thì ông con đã đi luôn đêm đó
            Còn việc đón ông Hãn đến đây, ông con đã giao cho chị Lộ…
Nguyễn Trãi: Cô Nguyễn Thị Lộ đã cùng con vào ngục Đông Quan năm trước?
Tiểu Đồng: Thưa thầy, vâng! (Vừa lúc Nguyễn Thị Lộ xuất hiện) .
Thị Lộ: Kính chào Nguyễn đại nhân… (Nguyễn Trãi còn chưa nhận ra).
Tiểu Đồng: Kìa, chị Lộ! Sao chị lại biết đường vào đến tận đây?
Thị Lộ: Em ơi! Chị sinh ra trên đất nước này
                Lẽ nào chị không biết đường vào Thanh Hư động…
Sử
Nơi người xưa tìm vào cõi mộng
            Lìa bỏ miếu đường, xa lánh nhiễu nhương
            Vui với cỏ cây, tùng trúc nước non…
            Mặc thời thế… mặc muôn dân đồ thán!
Nguyễn Trãi: (Đăm đăm nhìn Thị Lộ, Thị Lộ vẫn ra vẻ không biết)
            Năm nao mái tóc còn buông
            Mà nay sóng gợn mây vờn khuôn trăng
            Nụ xưa đã hẹn vào xuân
Xuân về bướm thẹn hoa nhường là đây!
(Với Tiểu Đồng)
Tiểu Đồng, con về động trước,
Đặt cho thầy siêu nước châm trà…
Tiểu Đồng: Thưa thầy, vâng! (Với Thị Lộ) Chị ơi, em về động.
Thị Lộ: Em về, rồi chị sẽ đến.
Nguyễn Trãi: Trãi tôi có lời chào cô Lộ…
                        Xin cảm tạ tấm lòng vì nghĩa, vì dân
                        Đối với Trãi tôi đã giúp đỡ tận tình
                        Lại nhắc nhủ những điều tâm huyết!
Thị Lộ: Thưa Đại nhân, tiện nữ…      
Nguyễn Trãi: (Vội ngăn) Nàng ơi,
                        Thời nay ai tiện, ai sang
                        Nước non một gánh, lo toan một lòng
                        Hoa thơm nhụy, cánh cũng thơm…
Thị Lộ: (Hơi cúi đầu e lệ, nhìn lên)
            Cảm tạ Tiên sinh đã cho thiếp được đứng vào hàng mộ nghĩa,
            Xin được Người cho bày tỏ đôi lời…
Nguyễn Trãi: Xin nàng cứ nói…
Thị Lộ: Thưa Tiên sinh,
                Đại cục đang cơn lửa đỏ dầu sôi
                Chiếc thuyền nhỏ giữa bão giông không người chèo lái…
                Lòng muôn dân đang trông chờ khắc khoải,
                Người anh tài đứng dậy cứu non sông!
Hát
Thiếp tôi lòng những bâng khuâng
          Biết rằng muôn dặm cánh bằng đã trao
            Bao giờ xé gió bay cao…
Nguyễn Trãi: Nàng ơi!
   Lời nàng hỏi khiến lòng ta bối rối…
   Trả lời sao tiếng gọi lòng dân
   Cây tùng đơn trơ trọi bên thung,
   Khó chống nổi bão giông sấm sét.
   Ngôi nhà đổ, cất sao được nóc
   Nếu không có một khung cột kèo chống vững mái cao…
   Nàng ơi!
   Mai đây chưa biết ra sao
   Tôi hiền vua sáng, nơi nào gặp nhau đây?
Thị Lộ: Thưa Tiên sinh!      
    Giòng dõi nhà Trần đã có hai người dấy nghĩa
    Có lẽ nào tôi hiền, lương tể lại khó gặp minh quân?
Nguyễn Trãi: (Rõ ràng là không muốn nói đến chuyện đó)
                   Hôm nay đây, Trãi tôi cũng đang chờ đón một tôn tộc nhà Trần…
Thị Lộ: Thưa Tiên sinh… Có phải là Tướng quân Trần Nguyên Hãn?
Nguyễn Trãi: Thưa, đúng vậy!
                            Trãi tôi xin nhờ cậy đến nàng…
Thị Lộ: Dạ!...
Nguyễn Trãi: Trãi tôi xin đón chờ trong Thanh Hư động…
(Vái nhau, Nguyễn Trãi đi vào một phía).
Thị Lộ: (Đứng lại một mình, ngắm cảnh xung quanh, hát)
                        Côn Sơn quèn đá rêu phong
                        Nỉ non đàn gió, trúc tùng thở than
                        Còn đâu cảnh cũ huy hoàng…
                        Nguyễn Tiên sinh trở lại Côn Sơn
                        Hẳn không phải để tìm đường ở ẩn!
                        Lại hẹn gặp ông em Trần Nguyên Hãn
                        Có phải để cùng bàn việc lớn hay không?
                        Tiên sinh ơi!
                        Lòng riêng, riêng những ước mong
                        Ai đem tài học kinh luân vẫy vùng
                        Hẹn ngày rực rỡ cờ hồng…
Kìa từ xa lấp ló bóng người
Vai rộng nghênh ngang gánh nặng
Lại vừa đi vừa ngắm cảnh
Có phải là Tướng quân Trần Nguyên Hãn hay không?
(Lánh vào một phía).
Trần Nguyên Hãn: (Vừa đi ra vừa hát)
Xa lệch xếp
Tôi đi bán dầu
            Dậm trường một gánh về đâu
            Nước non ngàn dậm, tôi đi bán dầu
            Tôi qua mười lộ, tôi qua chín châu
            Trên vai một gánh, tôi đi bán dầu…
            Đường xa mở lối nước chảy về đâu
            Trải Hoan Châu tôi đến cửa Thần Phù
            Qua Thiên Trường tôi đến miền Kinh Bắc…
(Hạ gánh, đứng trông quanh)
            Côn Sơn đây, nơi xưa kia tổ phụ ta nhàn dưỡng
            Trong những ngày nghiệp lớn Trần triều
Như ánh nắng ngày tàn, đêm đổ bóng siêu
Kéo theo cả thời đại Nguyên Phong chìm vào đêm tối…
Tổ phụ ơi! Con đứng đây còn nghe sóng dội
Từ cửa Bạch Đằng, từ bến Hàm Tử, Chương Dương
Cả tiếng quân reo cùng lời thơ mở trang sử vàng vạn thuở…
Ngâm
Cướp giáo bến Chương Dương
Bắt thù cửa Hàm Tử
Thái bình gắng sức lên
Non nước này muôn thuở…
Thị Lộ: (Vẫn nép một chỗ, ngâm)
Kiếm lạnh nằm yên hoài thép báu
            Còn đâu hào khí Bạch Đằng Giang
            Hỏi ai hào kiệt hằng vương vấn
            Sức ấy bao giờ mới đứng lên?
Trần Nguyên Hãn: (Trông thấy Thị Lộ, nghẹn ngào)
            Người ở đâu ta, lạc tới đây
            Côn Sơn núi vắng, nắng xuyên quai
            Đường về hưu quạnh buồn thân gái
            Ta gánh dầu theo cho có đôi…
Thị Lộ: Nực cười ông khách lạ
               Ông còn nhởn nhơ không thấy thiên hạ buồn đau?...
Trần Nguyên Hãn: Thiên hạ có chuyện gì mà phải buồn đau?   
Thị Lộ: Ông cúi xuống dưới chân
               Nhìn vệt ngựa, xem ngựa Hồ hay ngựa Hán
Nói lệch
Dân các lộ, lệ tràn bể thảm
            Có lòng lim dạ đá mới nói chuyện dông dài…
Trần Nguyên Hãn: Ta vượt đường xa dậm thẳng đến đây…
                                       Tìm gặp Ức Trai… Hẳn người này đi đón?...
Thị Lộ: Ông vừa nói định tìm gặp Ức Trai… Có phải là Thái học sinh họ Nguyễn?
Trần Nguyên Hãn: Tôi đoán không lầm… hẳn nàng là…
Thị Lộ: Thưa Tướng quân… Trần Nguyên Hãn!
                Nguyễn Tiên sinh cho thiếp đi đón Tướng quân   
                Tiên sinh đang mong đợi Tướng quân trong Thanh Hư động!
Trần Nguyên Hãn: Xin đa tạ nàng… Kỳ nữ…
Thị Lộ: (Gánh gánh dầu của Trần Nguyên Hãn) Mời Tướng quân đi… (Nhanh nhẹn đi trước).
Trần Nguyên Hãn: Ấy… ấy! Nàng để tôi gánh… (Rảo bước vào khuất). 

Gian lều cỏ dựng tạm trong động Thanh Hư. Bàn ghế trúc.

 Nguyễn Trãi: Từng năm luân lạc giữa lòng dân
                            Thấy rõ đường đi ở nghĩa nhân
                            Đèn khuya sáng tỏ Bình Ngô sách
                            Giữ nước phải từ nơi sức dân…
                            Lòng dân như nước
                                    Triều miếu là thuyền
                                    Nước hay lật thuyền đắm
                                    Lại biết đẩy thuyền lên…
                                    Những điều này phải cần tỏ rõ
                                    Với sức dân để giữ nước dài lâu…
(Trần Nguyên Hãn sồng sộc vào. Theo sau là Thị Lộ gánh gánh dầu, đặt vào một góc).
Trần Nguyên Hãn: Ức Trai đại huynh!
Nguyễn Trãi: Trần hiền đệ!
Trần Nguyên Hãn: Được tin anh, em mừng vô kể…
Nguyễn Trãi: (Với Thị Lộ) Xin đa tạ nàng…
                        Nàng giúp tôi bảo Tiểu Đồng pha nước. (Thị Lộ vào).
Trần Nguyên Hãn: Thưa đại huynh, nàng đó là ai?
Nguyễn Trãi: Nàng là một người mộ nghĩa
                            Tên nàng là Nguyễn Thị Lộ, người ở Đông Quan.
(Chăm chú nhìn Trần Nguyên Hãn).
                           Anh mừng em sĩ khí còn hăng
                           Thật đáng gọi anh hùng hào kiệt!
Trần Nguyên Hãn: Chí nam nhi phải quên mình vì nước
   Huống chi ta - người trong tộc nhà Trần…
   Với giặc Minh không thể đội trời chung
   Nghiệp lớn Đông A phải quyết lòng khôi phục!
   Em mong anh, tưởng sục sôi chòng mắt
   Anh hãy đem tài thao lược kinh luân
   Để cùng em dấy nghĩa, hưng binh…
Nguyễn Trãi:
Với danh nghĩa phục Trần dấy quân chống giặc
            Hiện nay cũng đã có hai người…
            Khi giặc nước diệt xong, thì ai sẽ lên ngôi?
            Giản Định đế Trần Ngỗi
Hay vua Trùng Quang Trần Quý Khoáng
            Hay hiền đệ… Tướng quân Trần Nguyên Hãn
            Cháu đích tôn của Động chủ Băng Hồ, Thanh Hư động nơi đây?
Trần Nguyên Hãn: Thưa đại huynh,
            Thiên hạ sẽ về ai, là người có đức có tài…
          Em gánh dầu đi bán cùng các lộ
Để nắm nhân tâm và để tìm người quân tử
            Nhằm kéo về tụ nghĩa ra quân…
            Đại huynh ơi… đất nước còn đang lúc tối tăm
            Em đem dầu đến cho muôn dân soi sáng…
            Em đã về Thiên Trường, em đã vào Châu Thuận
            Em đã thấy rõ ràng Trần Ngỗi ra sao.
            Và, Trần Quý Khoáng thế nào…
            Bởi lòng dân còn tưởng nhớ nhà Trần, nên đã một lòng dấy nghĩa
            Nhưng giúp dập hai người chưa thấy có nhân tài xuất thế...
(Thị Lộ và Tiểu Đồng bưng khay trà ra, đứng nghe).
Nguyễn Trãi: Hiền đệ nhầm rồi…
            Đi cùng Giản Định đế có cha con Đặng Tất, Đặng Dung
            Cũng như Nguyễn Cảnh Chân đã về với đức Trùng Quang,
            Đều là những người có tài kiêm văn võ!
Trần Nguyên Hãn: Nhưng so với đại huynh chỉ như chồn với hổ!
Nguyễn Trãi: Ai là chồn, ai là hổ?
Trần Nguyên Hãn: Là hổ thời nay, còn ai khác đại huynh!
Nguyễn Trãi: Hiền đệ lại nhầm…
            Chớ đứng núi nào đã vội cho là ngọn núi mình đứng cao hơn!
            Lúc này có một điều làm ta buồn vô kể…
Trần Nguyên Hãn: Thưa đại huynh, điều chi?
Nguyễn Trãi: Thù chưa diệt mà trong họ đã giành nhau ngôi đế!      
            Ta trộm nghĩ rằng: thiên hạ đâu phải của riêng ai
            Đất nước muôn dân chỉ theo về với kẻ đức tài…
            Người có đức, là người vì dân giữ nước!
            Kẻ bất tài chỉ biết lo sau, hưởng trước
            Chưa xuất quân đã lo khoanh đất xưng vương      
            Không dám kết liên quân nghĩa bốn phương
            Rốt cuộc chỉ chuốc lấy hư danh mà không thành đại cục!
Trần Nguyên Hãn: Đại huynh ơi!
            Hãn này đã bao đêm mài kiếm sắc
            Dư sức cầm vài vạn quân diệt địch đoạt cờ
            Có lẽ nào không dựng nổi cơ đồ
            Mà cứ phải kiếm tìm minh chủ!...
            Rừng Bạch Hạc nếu không còn là nơi dụng võ
            Thì một kiếm một cung, em vào Thuận Hóa dấy quân
            Cũng đủ đánh cho quân thù nghiêng ngả một phen…
Nguyễn Trãi: Hiền đệ hãy bình tâm tĩnh trí
            Thử nghĩ xem đại nghĩa ở đâu…
            Chớ huyễn hoặc mình bằng hào khí Đông A buổi ban đầu…
            Hãy nhớ lại những ngày vừa dựng nghiệp
            Cả giòng họ Trần vững vàng như bàn thạch
            Trên dưới đồng lòng một quyết dấy lên!
            Còn muôn dân thì đã quá khốn cùng
            Với cuộc sống suy tàn thời Lý mạt
            Nên hướng theo Trần một lòng quy phục…
            Nay, chính thể nhà Trần đã mục nát từ lâu
            Và muôn dân thì mòn mỏi cơ cầu
            Bị trói chặt trong những điền trang, thái ấp…
            Dân chúng nếu có sẵn sàng vùng lên đánh giặc
            Là với tinh thần giữ nước truyền đời!
            Vậy, giữ nước vì dân hay giữ nước vì ai?
            Chính là điều Đại nghĩa sáng ngời chính khí!
(Vừa lúc đó tiếng ông Giám mã bên ngoài).
Tiếng ông Giám mã: Ơ… ơ… cháu Tiểu Đồng! Cháu Lộ!
Tiểu Đồng: Tiếng ông em gọi. (Vội đặt khay trà lên bàn cùng Thị Lộ chạy ra).
Nguyễn Trãi: Ông Giám mã… họ Trần… Hẳn đã lên cùng với Ngọc Khanh?
(Tiến ra đón thì ông Giám mã lảo đảo xô vào. Thị Lộ và Tiểu Đồng cố giữ không được).
Giám mã: (Chới với gọi) Công tử Ức Trai!... (Liền quỳ xuống. Nguyễn Trãi và Trần Nguyên Hãn vội đỡ ông, đặt ngồi lên sập).
Nguyễn Trãi: Ông Giám mã!
Trần Nguyên Hãn: Ông Giám mã! Có việc gì xảy đến?
Giám mã: (Ngồi chống hai tay trên sập, thở dồn dập, mắt đỏ lửa) Tướng… quân… Trần… Nguyên… Hãn!
Nguyễn Trãi: (Rót chén trà đưa cho ông Giám mã) Ông hãy ngồi nghỉ… nhấp chén trà cho hồi sức tĩnh tâm…
Giám mã: (Không cầm chén trà, mà lại nắm tay Nguyễn Trãi) Ức Trai… Tiên sinh!... Tiểu thư Ngọc Khanh… (Nghẹn ngào).
Nguyễn Trãi: (Thoáng nét lo ngại, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh) Tiểu thư Ngọc Khanh làm sao… ông Giám mã?
Giám mã: (Nấc lên) Tiên sinh ơi… Ngọc Khanh tiểu thư không còn nữa…
Nguyễn Trãi: (Hẫng tay, chén rơi vỡ tan) A!...
Thị Lộ: (Choáng váng) Trời ơi… Chị Ngọc Khanh!...
Tiểu Đồng: (Níu lấy ông) Ông ơi! Cô Ngọc Khanh chết rồi sao?
Thị Lộ: (Nhìn chằm chằm vào Nguyễn Trãi và Trần Nguyên Hãn)
Ngâm
Đá núi đã mòn kiếm sắc chưa?
            Mà để hồn oan những đợi chờ
            Muôn dân đổ máu ngầu sông biển
            Sao vẫn chưa thành sách diệt Ngô?...
(Nguyễn Trãi nhìn Thị Lộ, sâu đằm).
Trần Nguyên Hãn: Cho tôi hỏi… (Mọi người nhìn Trần Nguyên Hãn) Ngọc Khanh nào? Có phải là ái nữ quan Cống sĩ Lê Cảnh Tuân?
Nguyễn Trãi: Chính nàng đó!
Trần Nguyên Hãn: A! (Với Giám mã) Ông Giám mã, làm sao nên nỗi?   Hẳn nàng bị giặc Ngô sát hại?
(Không chờ Giám mã trả lời, nghiến răng quát)
                        Giặc Ngô!… giặc Ngô!… Loài lang sói bạo tàn!
                        Bay đã hại cha… Bay lại giết cả con!
Nguyễn Trãi: (Ngăn nhẹ nhàng) Hiền đệ hãy bình tâm! (Với Giám mã) Ông cho biết rõ sự tình…
Giám mã: Nhị vị công tử ơi…
Vãn
Kể ra lời những nghẹn lời
            Sót tình oan trái, thương người mạng vong
            Thù này ai trả cho xong?...
Trần Nguyên Hãn: (Hát vào đáp ý, cùng tiếng quần chúng vọng từ xa)
            Nỗi niềm riêng với núi sông
            Hận thù phải trả bằng xong hận thù
            Dấy lên hùng khí Đông A
Nguyễn Trãi: (với Giám mã)
            Ngọc Khanh tiểu thư lâm nạn ra sao… ông cho biết ngọn ngành…
Giám mã: (Nghẹn ngào) Lão đưa tiểu thư xuôi đò… về đến bến sông Hàn
                                                 Đò buông dầm cập bến
                                                 Lão dắt tiểu thư lên
                                                 Lũ giặc trên chòi canh
                                                 Chợt giương cung bắn xuống…
Trần Nguyên Hãn: A!… Giặc Ngô lại còn lấy người mình làm bia tập bắn?...
Giám mã: Tiểu thư bị một mũi tên trúng ngực thấu qua lưng… (Mọi người lặng đi).
Tiếng hát của Ngọc Khanh vọng từ hồi ức: Lẽ nào vĩnh biệt nhau đây
                                                                        Thù sâu chưa trả, hận này càng cao!
Giám mã: (Vẫn nghẹn ngào)
            Trong lúc lâm chung
            Tiểu thư lấy từ trong lần áo lót
            Một lá thư… tâm huyết
            Của một người lái quế xứ Thanh…
Nguyễn Trãi: Của một người lái quế xứ Thanh?
Giám mã: Bẩm vâng… Người đó đã trao cho tiểu thư
                    Và tiểu thư đã giữ kín trong mình.
(Lấy lá thư đẫm máu trao cho Nguyễn Trãi).
Nguyễn Trãi: (Chăm chú đọc)
Lá thư của Phụ đạo chính đất Lam Sơn Lê Lợi 
Đến tay ta đã thấm máu Ngọc Khanh…
Còn người lái quế?
Thị Lộ: Thưa Tiên sinh!
            Người đó là bộ tướng của Động chủ Lam Sơn
            Được cử đến Đông Quan tìm Tiên sinh bái yết
            Nhưng cánh phượng đã bay xa, tìm sao cho được?...
            Còn người lái quế vẫn kiên tâm
            Tìm kiếm dò la manh mối xa gần…
            Biết chị Ngọc Khanh từng bị giặc Minh hạ ngục cùng Tiên sinh
            Đang mắc chứng kinh tâm thảng thốt
            Nên giả danh thày thuốc, tìm đến cho đơn…
Nguyễn Trãi: Và trao lá thư này trong lúc nàng điên
                           Ngay trong dinh Đô ty, giữa vòng vây của giặc?
Thị Lộ: Thưa Tiên sinh,
                Chị Ngọc Khanh chỉ điên rồ với giặc
                Bệnh kinh tâm thảng thốt bất thường
                Chị làm thế để giữ vẹn giá ngọc gương trong
                Và cũng là kế thoát vòng tỳ thiếp!
Nguyễn Trãi: Nàng biết chuyện lá thư… sao nàng không cho Trãi tôi được biết?
Thị Lộ: Thưa Tiên sinh,
                Bởi thiếp chưa rõ Tiên sinh định hướng về đâu…
                Nhưng bây giờ Tiên sinh đã biết rõ gót đầu
    Lá thư đến tay Người cũng là chưa muộn…
Giám mã: (Lại lấy một mảnh khăn loang máu đưa cho Nguyễn Trãi)
            Thưa Tiên sinh,
            Trước khi nhắm mắt, Ngọc Khanh tiểu thư còn gắng gượng
            Lấy máu viết mấy dòng huyết lệ lên mảnh khăn này
            Nàng ủy thác cho tôi gửi đến Ức Trai…
Nguyễn Trãi: (Đỡ mảnh khăn giở ra) Một lá huyết thư…
Tiếng Ngọc Khanh: Ức Trai chàng ơi…
            Bởi nước mất nên mưa vùi gió dập
            Hoa đang xuân nào biết mùa xuân
Hát
Sót thân cánh rụng hoa tàn
            Thù chung xin gửi cho chàng riêng lo
            Còn đâu tháng đợi năm chờ…
Trần Nguyên Hãn: (Vẫn đứng chăm chú nghe, gằn giọng hỏi)
            Nguyễn đại huynh!
Xem ra đại huynh định đem tài cao chí lớn
            Dâng cho một anh hào trưởng rừng xanh…
            Ôi! Xót sa thay cho tông tộc họ Trần!
Nguyễn Trãi: (Lặng một giây, với ông Giám mã)
            Ông Giám mã họ Trần,
            Hẳn ông cũng có nhiều điều suy nghĩ?
Giám mã: Thưa Tiên sinh,
            Ân nghĩa Trần triều tôi hằng ghi nhớ
            Nhưng tình thế lúc này như lửa cháy rừng
            Một bàn tay không chặn nổi bão giông
            Đại nghĩa có thành phải vì dân tụ nghĩa!
Nguyễn Trãi: Trần hiền đệ… hãy bình tâm nghĩ lại…
            Xem dựng nghiệp Lý Trần có phải là sư sãi hay chăng?  
            Và nhà Trần ta có phải cũng từ chài lưới dấy lên?...
            Hiền đệ ơi,
            Bậc tài trai phải chí ở nước non
            Phải vì nước, vì dân… chớ đâu phải vì cân đai dòng dõi!
            Trãi tôi đã tới xứ Thanh đi thăm về hỏi
            Biết đất Lam Sơn núi hiểm sông ngăn
            Biết Động chủ Lam Sơn chí vững gan bền
            Tính việc dài lâu, tích lương, dưỡng nhuệ
            Thu phục lòng dân, chiêu hiền trọng sĩ…
Đó chính là nơi ta gửi chí kinh luân!
Hiền đệ ơi,
Hôm nay mời hiền đệ đến Côn Sơn
Là Trãi tôi muốn giãi tỏ lòng son cùng tiên tổ…
(Trần Nguyên Hãn đứng lặng, Nguyễn Trãi nâng cao lá thư)
Ta đánh giặc là đánh bằng nhân nghĩa
Phải biết kết liên hào kiệt trăm vùng
Muôn ngả suối lừng phải chảy xuống một dòng sông
Dòng sông ấy phải từ Lam Sơn xuôi về biển lớn…
Giám mã:
Sử
Lòng son sắt theo về một hướng
            Chí diệt thù gánh nặng chung lo…
Thị Lộ:
Tiếp Sử
Thành Đông Quan năm đợi tháng chờ…
            Trăng vẫn sáng sau vườn cùng bến nước!
Hát Chức cẩm hồi văn
            Bình Ngô sách mở đường cứu nước
            Thiếp tiễn chàng nắng đổ dậm đường
            Ơi Tiên sinh ơi!
            Thiếp tiễn chàng trên bước đường chia đôi…
Đồng ca: (Tiếp) Son sắt một lời
                              Phút ngoảnh nhìn son sắt hẹn lời
                              Lòng người son sắt muôn đời còn nhớ không quên…
                              Nhớ non sông xưa
                              Bước lên đường đoái nhìn về Đông Quan…

Màn nhì đóng
(Qua lớp chuyển cảnh ba)


LỚP CHUYỂN CẢNH BA

Ngoài màn nhì: Từ một phía, Trần Nguyên Hãn lững thững đi tới.

Trần Nguyên Hãn: Từ buổi gặp Ức Trai ở Thanh Hư động
                                      Cùng ra đi về hướng Lam Sơn
                                      Bấm đốt tay đã nửa năm tròn
                                      Đường dấy nghĩa tưởng chừng nghẽn lối…
                                      Ngày tháng trôi qua trên ruộng đồng nương bãi
                                      Tay kiếm cung đổi lấy cuốc cày
                                      Chí bình sinh mòn mỏi sao đây!...
                                      Nguyễn Trãi đại huynh, có biết lòng này u ẩn?
(Cất tiếng da diết ngâm bài thơ của Phạm Ngũ Lão)
                                    “Ngáng dáo non sông trải mấy thâu
                                    Ba quân khí mạnh át sao Ngâu
                                    Làm trai ví chẳng nên công trạng
                                    Luống thẹn tai nghe chuyện Võ Hầu…”.
                                                Lời tâm huyết người xưa trăn trở
                                                Nghe dường như tâm sự riêng ta…
                                                Quặn đau nạn nước nghiệp nhà
                                                Nạn nước phải gánh, nghiệp nhà tạm quên
                                                Bâng khuâng thời thế chuyển vần…
Tiểu Đồng: (Nhanh nhẹn đi ra) Dạ thưa bác, bác đã thấy vân mòng cô Lộ hay chưa?
Trần Nguyên Hãn: Chưa thấy bóng ai!
                        Cháu đứng đây đón đợi, bác dạo quanh cho khuây nỗi ai hoài…
Tiểu Đồng: Vâng ạ! (Trông theo)
                        Bác ấy làm sao mà trông người như ốm
                        Kìa có người đi đến... Rõ chán!
                        Không phải đàn bà mà là đàn ông…
                        Chị Lộ ơi, em ngóng em trông
                        Giữa rừng chỉ một bóng hồng thướt tha…
(Thị Lộ cải trang nam tử, vai đeo khăn gói chợt tới, đứng lại lặng lẽ nhìn Tiểu Đồng, thử xem Tiểu Đồng có nhận ra mình).
Tiểu Đồng: (Lễ phép) Chào thầy khóa!
Thị Lộ: Chào chú em… Sao chú biết tôi là thầy khóa?
Tiểu Đồng: (Chợt nhận ra) Ối trời ơi… chị Lộ!
Thị Lộ: (Thản nhiên) Chú gọi chị nào thế nhỉ?
Tiểu Đồng: Thôi! Thôi! Em nhận ra rồi…
                        Rõ đôi mắt phượng mày ngài khó quên!...
                        Chị ơi, bề ngoài ra dáng văn nhân
                        Mi thanh mục tú… khó thành nam nhi!
Thị Lộ: Tiểu Đồng em,
            Đường xa lắm nỗi hiểm nghèo
            Phải mang hình nam tử, tránh điều trái ngang…
Tiểu Đồng: Thưa chị… Ấy quên, thưa anh!
            Được tin anh từ Đông Quan sẽ đến
            Thầy sai em đi đón tận đây!
            Vào đất Khả Lam mà không có tín bài
            Thì nghĩa quân sẽ bắt ngay tức khắc!
(Lấy ra một miếng thêu khoe với Thị Lộ, rồi chỉ quanh)
Chị xem!... Ấy lại quên! Bực ơi là bực
Chỉ có gọi anh mà cũng cứ quên! (Tức, quát như để nhớ)
Anh! Anh!... Anh xem
Rừng núi Khả Lam
Trùng trùng điệp điệp
Núi cao dựng vách
Sông rộng lòng sâu
Rừng lũy, sông hào
Thật là hiểm địa
Chân hiểm địa!...
Thị Lộ: Em dạo này giỏi quá, tài quá!
Tiểu Đồng: Thầy tài chứ em có tài đâu
                      Nghe thầy em nhớ từng câu thuộc lòng
                        Nghe thầy chẳng phải riêng em
                        Đến ngay Động chủ Lam Sơn cũng thích nghe thầy!
                        Nhưng chung quanh mấy ông tướng cuốc cày
                        Xem chừng khó chịu, nhìn thầy có vẻ không ưng!
Thị Lộ: Thầy kỳ này có được an khang?   
Tiểu Đồng: Thầy vào đây… mạnh hơn ngày trước
                        Thầy vẫn thường nhắc đến chị… à… anh luôn!
                        Thầy rằng:
                        Minh quân cùng với hiền thần
                        Gập nhau chẳng dễ, tri âm khó tìm
                        Trông vời tăm cá bóng chim…
Thị Lộ: (Tâm tư) Đường mây gió lộng cánh chim
                                Dẫu xa, xa mấy vẫn tìm thấy nhau!
                                Niềm riêng gửi mộng canh thâu…
(Vội né tâm sự, hỏi qua chuyện khác)
Tiểu Đồng em,
                        Còn Lam Sơn Động chủ thế nào?
Tiểu Đồng: (Càng phấn chấn)
            Úi! Động chủ Lam Sơn trông mới dữ làm sao
            Mắt sáng như sao, mặt rồng dáng hổ!
            Nhưng với mọi người, Động chủ lại hiền khô…
            Chị… à anh ơi,
            Em được Động chủ giao cho chăm sóc chú ngựa hồng
            Chả là Người biết em có giòng chăn ngựa chiến!
            Ôi chú ngựa hồng
            Em giắt, em chăm, em thương, em mến
            Cùng mong ngày xung trận diệt quân Ngô…
            Còn ông bây giờ tay búa tay cờ
            Làm quản tượng, dạy đàn voi dữ…
Tiếng Trần Nguyên Hãn: (Ngâm thơ ở bên trong)
                        Bóng núi in nghiêng, gió lạnh người
                        Bâng khuâng dòng suối đổ về xuôi
                        Hỏi ai tâm sự mà tâm sự
                        Đứng lặng ngang ghềnh ngắm nước trôi…
Thị Lộ: Trần Nguyên Hãn tướng quân vẫn chưa nguôi tâm sự…
Tiểu Đồng: Bác ấy vẫn cứ như người ốm dở!
                        Thôi, ta về cho thầy đỡ ngóng trông…(Hướng vào trong, nói to)
                     Bác ơi, mời bác quay về… trời đã thu không…
(Tiếng chuông âm i nổi lên. Hai người vào khuất).
Trần Nguyên Hãn: (Đi ra, trông theo)
                                  Cô Lộ hay người nào thế nhỉ? (Rảo bước đi theo).

(*) Sách “Lộng Chương - Để đến… Nơi đến”, Nxb Sân khấu, 2013.
                                   


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét