Cây cơm nguội vàng |
Thu đã về trong gió heo heo. Thu của ai? Hay thu của tôi? Thu của tôi - thu của những giao cảm đan xen trong gió và nắng. Xưa, cái tuổi còn ngơ ngơ, ngố ngố. Thu tới là mùa của những đêm trăng rằm có chị Hằng xinh đẹp ngồi gốc cây đa. Có chú cuội mải chơi để trâu ăn lúa. Có bánh dẻo ngạt thơm mùi nếp mới. Có bánh nướng ngầy ngậy nhân mỡ cùng ngan ngát hương lá chanh xanh. Có chiếc đèn ông sao năm cánh để cầm chơi chạy rong khắp phố. Có múi bưởi chua mẹ chia chỉ dám nhấm nháp từng con tép nhỏ. Có mâm cỗ xanh đỏ bày dưới ánh trăng thanh. Có cả lúc xúm quanh mẹ hiền, say mê ngắm nghía chú thỏ, chú chó bông sinh ra từ bàn tay của mẹ, bằng những múi bưởi tẽ ra… Nhiều, nhiều lắm chẳng thể kể xiết.
Đến tuổi trăng rằm, thu về xôn xao
ngõ tôi bé nhỏ. Lá bàng rơi sẫm đỏ cả con phố dài. Gió xào xạc, đung đưa, lắc rắc
hạt cơm nguội rơi. Quấn quýt gió thu nâng chân ai nhẹ gót. Tôi lâng lâng bước
vào lớp học. Bím tóc đung đưa dịu dàng nét lưng cong. Tấm bảng đen, phấn trắng,
trái tim hồng. Ngước đôi mắt sáng trong, tôi thầm ước một ngày kia mình cũng là
cô giáo, đem lại cho bao trẻ nhỏ, thế giới lung linh huyền ảo, chỉ có tiếng cười.
Chẳng bao giờ có tiếng bom rơi, tiếng đạn nổ và thiếu ăn rách mặc. Trống trường
vang vang báo giờ tan học, chúng tôi tràn đi trên phố đùa hét vô tư. Ai đó đặt
lên vai tôi một cái chạm nhẹ. Thảng thốt giật mình, đoán biết đó là ai. Tôi
quay đầu nhìn lại, những ánh mắt giao nhau, rồi lùi bước sóng vai cùng ai đó.
Trái tim nhỏ trong tôi run run mỗi lần chạm nhẹ, khi vai bên vai mỗi chiều nắng
ngả, mỗi dấu chân đi về man mác tương tư. Rồi một ngày thu người ấy mãi ra đi, nơi
xa tít chiến trận ngút ngàn khói lửa. Còn lại mình tôi trong da diết bâng
khuâng nỗi nhớ, mỗi thu về ngắm lá bay bay.
Cây bàng lá đỏ |
Có những lúc trong tôi dường như chẳng
còn thu nữa. Bao băn khoăn, day dứt, những dàn trải lo toan của người làm mẹ,
chẳng cho tôi một giây phút thư nhàn, ngắm mỗi lần thu sang để được chìm vào
hoài niệm. Nào bài, nào vở cho kịp số báo ra, nào bữa cơm hàng ngày, nào nơi phố
chợ, nào đưa đón con về mỗi buổi chiều tan… Thu về, còn thêm nữa những vòi vĩnh
nũng nịu của những đứa con. Nhưng không phải mua đèn ông sao, không mua bánh nướng
bánh dẻo, những con tò he nặn bằng gạo nếp… Chúng chỉ thích mua súng bắn pằng pằng,
xe tăng, đại bác, ô tô điều khiển từ xa, và búp bê biết khóc… Cũng đành! Nhưng
rồi băn khoăn tôi tự hỏi, chẳng biết nay mai chúng có còn nhớ, những thứ này mỗi
độ thu qua, như mẹ chúng đến giờ vẫn day dứt với bao kỷ niệm về bà ngoại những
đêm trăng tháng tám?...
Tất, tất cả, những việc của một người
làm mẹ phải nặng gánh đôi vai, đã đẩy tôi triền miên trôi theo mạch thời gian
vô định. Nên với tôi, dường như mỗi một mùa thu qua, cuộc đời lại thêm tuổi. Mỗi
độ thu về, chỉ lắng bao nỗi nhọc mưu sinh.
Cuộc đời cứ vậy trôi theo sự đến -
đi của mùa thu lá đổ. Người ta bảo, mỗi chiếc lá nhỏ rơi, là cuộc đời họ thêm một
sợi tóc ngả màu. Nhưng còn một điều nữa, ai có nhớ, còn ai đã quên. Là giờ đây,
bên cạnh mình chẳng còn những đứa con nhỏ quấn quýt bấn bện đùa vui. Chẳng có ai để
nũng nịu đòi tìm, mua những thứ đồ chơi trẻ nhỏ khi thu đến. Chúng đã lớn khôn,
sải cánh bay đi muôn hướng. Chỉ coi cha mẹ là bệ phóng để vào đời. Cũng đôi lần
mỏi cánh muốn nghỉ ngơi, chúng mới tìm về nơi cha mẹ mong được ấp ủ. Với tôi
cũng vậy, như cái nợ đồng lần. Nên, mỗi độ thu sang, trong cô đơn trống trải, khi có thời gian hoài
niệm bao kỷ niệm xưa, tôi lại bâng khuâng thương cha, xót mẹ, nhớ về những đêm
trăng rằm được phá mâm cỗ thu đơn sơ, đạm bạc mà đầy ắp niềm vui. Lại khắc khoải
về một nơi vời vợi, ai đã đem tuổi trăng tròn tôi trôn lấp bụi thời gian. Lại
trằn trọc lo nỗi con xa chưa đủ cánh đủ lông, bước thấp bước cao gập ghềnh với
bụi trần đầy những gian truân, khôn khó…
Cứ thế thu đến. Cứ vậy thu đi. Giờ với
tôi là độ tuổi được gọi đã vào “thu”. Liệu sẽ có một mùa thu vĩnh cửu, cho tôi
mãi sống với những hoài niệm thu?
Báo
Hà Nội mới Cuối tuần, 30/9/2006
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét