Hài kịch một màn
Không gian và thời gian không cố định.
Thời điểm tranh tối tranh sáng, lúc
bọn gian thương thực phẩm đang tranh chấp thị trường, chống đối tổ chức quản lý
quốc doanh.
Nhân vật biểu tượng gồm:
1.
Chủ vựa
heo - béo núc, lì lợm đến trâng tráo;
2.
Vợ chủ
vựa - mảnh người, đanh đá, ngỗ ngược kiểu thớt heo đầu chợ;
3.
Con
gái - mũm mĩm như một ả heo sữa, sống thả dàn;
4. Trùm
lò mổ - rất gợi dục với những bộ phận cơ thể bơm độn qua mỹ viện; đặc biệt luôn
đeo cặp kính phản quang, trông như đeo hai ký hiệu đồng đô la;
5.
Đồ tể
- tay săm, mặt thẹo, lộ rõ dân đao búa;
6.
Và, bốn
đầu người nói điện thoại, cơ sở màng lưới bao vây thị trường của chủ vựa.
Cảnh trí triết trung: Sân khấu nền đen, gợi
một viễn cảnh không lối thoát.
Đồ đạc gồm: Một chiếc ghế bành lớn, bành
quay tròn (loại ghế cặp với bureau lớn), bốn chân gắn bánh xe; bốn hộp điện thoại
đặt trên những kỷ cao thấp, thích hợp với tầm ngồi, tầm đứng đàm thoại; một mô
hình heo rất bự, đầu có thể lắc lư, hai mắt lắp đèn nhỏ nhấp nháy như kiểu để
quảng cáo, trông vừa riễu cợt vừa ngạo mạn.
MỞ MÀN
Trong tiếng
heo kêu đủ các âm sắc nghẹn tức, phá phách.
Chủ vựa ngồi ngúc ngoắc trên ghế, hai ống đàm thoại ốp
hai tai, hai ống đàm thoại khác ngoắc
trên vai, thõng dưới chiếc cằm xệ (ống đàm thoại đủ các màu).
Trên nền đen thăm thẳm, đèn chiếu tụ
bốn đầu người cũng đang cầm ống đàm thoại. Một: đàn ông râu xồm, đội nón mềm trắng
cũ méo mó; một: không râu, ngậm xéo điếu thuốc, đầu bịt lật khăn bông sọc xanh
đỏ; một: đàn bà mập ú, mắt một mí, nhai trầu bỏm bẻm; một: đàn ông tóc chải
láng, ria mép dài, ngậm “píp”.
Đầu
mang nón: Thưa ông chủ, khắp
nơi quốc doanh đều nâng giá thu mua heo lên tới một trăm chín mươi ngàn… Coi bộ
họ định đánh mình quyết liệt à!...
Chủ
vựa: Dám chịu trận đi mày!
Cho nâng vọt giá lên hai trăm, hai trăm mười ngàn… Cần thì lên nữa! Quốc doanh
không đối nổi mình đâu… Họ đâu có dư vốn, mày!
Đầu
mang nón: Dạ đúng vậy. Họ
nâng giá nhưng hổng có tiền trả ngay, thưa ba!
Chủ
vựa: Tao biết mà. Còn
mình… giao tiền mua heo trước… Cứ việc ứng đại đi, nắm chặt bọn bán heo cho
tao, mày! Cái thứ dân vườn, dân ruộng ưa ăn chắc. Báo cho mấy đứa lái của mình
phải dám chơi vậy… Chặn mọi luồng heo nghe, mày!
Đầu
mang nón: Dạ… dạ…
(Chủ
vựa đặt ống thoại với Đầu mang nón, Đầu mang nón biến mất. Cùng lúc, Chủ vựa
nâng ống nghe đeo ở cằm lên ốp vô tai trống).
Chủ
vựa: Sao mày… Tư?
Đầu
ngậm thuốc: Dạ!... Đội kiểm
soát vẫn bám miết Gò Mây… Các vựa phải phân tán hết trọi... ba à.
Chủ
vựa: Hổng sao hết! Hổng
thiếu gì nơi đặt vựa à!
Đầu
ngậm thuốc: Ba nói to lên
chút ba. Đây nghe không rõ… ba!
Chủ
vựa: Í! (Quát to) Nghe rõ chưa?
Đầu
ngậm thuốc: Rồi! Mấy trăm
heo vựa mình tính sao ba? Mổ liều rồi chuyển thịt về các thớt trong thành nghe
ba?
Chủ
vựa: Bữa nay không mổ con
nào hết. Kìm cả lại nghe mày!
Đầu
ngậm thuốc: Dạ!... Vậy là
không có thịt heo giao cho các thớt… hôm nay ba?
Chủ
vựa: Không!... Còn heo bọn
thương lái giao kèo với Vissan sao mày?
Đầu
ngậm thuốc: Vừa chuyển đi
năm xe ba à!
Chủ
vựa: Bằng mấy xe tải vựa
mình hả?
Đầu
ngậm thuốc: Dạ!
Chủ
vựa: Rồi! Có biến chi, báo
ta ngay nghe con. (Đặt ống thoại với Đầu
ngậm thuốc. Đầu ngậm thuốc biến mất. Chủ vựa ngoắc qua ống thoại ốp sẵn bên tai
kia, và nhấc ống thoại thứ ba đeo ở cổ lên ốp vào tai trống) Thím Hai, hả?
Đầu
nữ: Trời, cha nội! Nghe
hoài… chỉ thấy heo kêu thôi à. Sao cha?
Chủ
vựa: Hôm nay, heo mổ ra ít
đó. Nâng giá lên! Tại thớt heo các chợ cho vọt lên bốn ngàn một ký đi…
Đầu
nữ: Cao vậy cha? Không sợ
heo Vissan tung ra các thớt à nội?
Chủ
vựa: Vissan không đủ heo
bán ra đâu. Thả nổi giá thịt heo mà bồ… Gây căng thẳng thị trường heo nghe, cho
cả Sài Gòn chửi tùm lum đi. Hì, xem sức mấy quốc doanh chịu nổi à!
Đầu
nữ: Được. Chịu chơi đó
cha! Thôi à.
(Đầu
nữ biến mất. Chủ vựa đặt ống nghe lên hộp, ngoắc đầu qua ống thoại thứ tư).
Chủ
vựa: Cảm phiền anh Ba phải
đợi chút nghe!
Đầu
ngậm tẩu: Trời! Nghe ông
léo xéo trăm thứ hoài. Sao đây, ông tổ nội định để lò mổ của tôi rã hả?
Chủ
vựa: Đâu có anh Ba! Ta hiệp
đồng mà anh Ba!
Đầu
ngậm tẩu: Hiệp đồng cách
chi? Nghe có lịnh cấm các lò mổ tư nhân rồi đó, tổ nội ơi!
Chủ
vựa: Hề! Hề!... Lịnh Cách
mạng cấm hả? Sức mấy! Thời ông Thiệu lịnh ra kèm luôn mũi súng còn không phá nổi
tụi mình, huống chi giờ các ông Cách mạng còn đang tam tinh tứ tán. Mình phải
làm tới đi anh Ba!
Đầu
ngậm tẩu: Lợi dụng giữa mấy
ông còn đang lộn xộn với nhau để làm tới hả?
Chủ
vựa: Phải vậy mới là biết
nắm “tích tắc” chớ.
Đầu
ngậm tẩu: Vậy chớ khi Cách
mạng ổn định thể chế rồi thì liệu “tích tắc” được nữa không? Thôi nè, báo với
cha nội, lò mình tạm nghỉ nghe… Đi “cáp” mấy bữa phá sản chút cho đỡ buồn cha...
Chủ
vựa: (Bịt ống thoại. Nói riêng) Tỉu hà má! Thằng chó đẻ muốn rút dù sao hè…
(Lại thoại vào ống) Anh Ba cho nghỉ
lò mổ hả? Đi “cáp” cặp bồ hả? Vậy cũng phải đó. Anh đi khỏe nhé, anh Ba!
(Đặt
ống nghe xuống hộp, cười “hệ… hệ…”. Đứng lên xoa bụng khoái trá).
Hù nhau sao được mày! Lò mày xập, dễ phá nổi
tao chắc! (Đến bên mô hình heo, đập vào đầu
nó. Hai mắt heo nhấp nháy lia lịa) Nháy hoài vậy mày? Khoái hả? Coi bộ mày
hổng ngu như người ta vẫn nói đâu… mày!... Heo! Con người có nhiều đứa còn ngu
hơn mày nhiều à. Cứ đứng đó mà nghe tao chơi “tích tắc” nghe mày! (Xoa tay, nhắc một ống nghe, ghép số trên hộp;
đứng xéo chân tựa vào mô hình heo, chờ tin. Chuông điện báo xa: Đầu Trùm lò mổ hiện lên trên nền đen sâu hút, mái tóc uốn cao; hai mắt kiếng đô la
che nửa mặt, như đè bẹp cả hai cánh mũi; cặp môi son màu hoa cà, gợi cảm giác
ma quái, he hé đợi đón).
Trùm
lò: E… lố! Ai đấy? Nói đi!
Chủ
vựa: (Nghiêng mình chào khó nhọc) Xin kính chào bà Lý!
Trùm
lò: Ai… đấy? Sao lại như
heo kêu vậy?
Chủ
vựa: (Cao tiếng nhưng cố lấy giọng lịch sự) Dạ… vựa heo mà! Hà… Chủ vựa đang phôn đến
bà đó.
Trùm
lò: A… a…. anh Hai! Í… xin
lỗi. Chào ông chủ…
Chủ
vựa: Xin cứ gọi anh Hai
cho… nghe vui tai hơn à bồ. Í, xin lỗi… bà Lý nghe!
Trùm
lò: Trời đất! Bồ nói hay
heo nói kìa?
Chủ
vựa: Í… bà Lý rỡn hoài à!
Trùm
lò: Sao nghe “phôn” chỉ thấy
tiếng heo thôi à?
Chủ
vựa: (Quay ra ngoài, nhíu mày) Ờ, lũ heo mắc dịch.
(Nói vào ống thoại) Thì… vựa heo mà, không có tiếng heo sao được!
Trùm
lò: Thế ra đúng heo nói hả?
Chủ
vựa: Coi!... Coi!... (Quát to) Bà Lý cảm phiền… chờ cho chút
xíu. (Cầm cả ống đàm thoại đi ra, sợi dây
mắc ống thoại kéo dài, vòng vèo như một sợi xích, xích đầu Chủ vựa vào hộp điện
thoại. Chủ vựa gọi lớn ra ngoài) Síu… Síu à? À… Síu!
(Vợ
Chủ vựa - gọi tắt là Vợ, đeo tạp dề xanh biếc, tay xách một lốc lạp xưởng).
Vợ:
Pá kêu con Síu có chuyện
chi mà dữ vậy?
Chủ
vựa: Con nhỏ đâu?
Vợ: Ả Síu vô Chợ Lớn giao lạp xưởng.
Chủ
vựa: Các tiệm buôn xỉ vẫn
đến lấy mà. Sao hôm nay lại phải đem giao hả?
Vợ:
Con nhỏ đi với bồ luôn mà!
Chủ
vựa: Bồ! Bồ! Sao ngoải heo
kêu quá sá vậy?
Vợ:
Lũ heo đổi đầu đang tuôn
nước vô, chúng kêu đó.
Chủ
vựa: Ì! Nhồi mắm cho chúng
ăn… Khát nước là chúng phải nốc bất tử thôi à!
Vợ:
Lũ heo ốm, bịnh hổng chịu
ăn. Phải nhồi mắm, tuôn nước đại vô, chúng mới chịu à! Chúng kêu chút có sao?
Mà vựa heo lại không có heo kêu thì là vựa chi?
Chủ
vựa: Nhưng nghe “phôn” hổng
được. Thôi, bà ra coi chừng mấy xe chở heo giao cho Vissan về qua, cho đổi nhẹn
chút nghe bà! (Vợ chủ vựa ngoắt ra. Chủ vựa
quay vô ôm đầu mô hình heo, gào vô ống thoại rõ to) Á… lồ! Bà Lý vẫn đó hả?
Trùm
lò: E… lô! Tôi vẫn nghe bồ
đây. Heo vẫn kêu dữ à? Coi công chuyện ăn thua lắm hả?
Chủ
vựa: Cũng tàm tạm…
Trùm
lò: Sao lại tàm tạm chớ… Mấy
lò mổ của tui đang mong heo của bồ đưa tới đó. Sao lại im giơ vậy? Bộ phải hạ cờ
trước ba tay cán bộ công ty hả?
Chủ
vựa: Hích!... Hạ cờ? Còn
lâu bà Lý ơi! Mà băng mình có cờ nào mà hạ kìa? Cờ Trung Huê Dân Quốc, cờ Nhật
Đại Đông Á, cờ Tây, cờ Mẽo… mặc sức thay nhau trưng lên hạ xuống, ăn nhằm chi với
băng mình đâu có! Băng mình trưng cờ riêng mà…
Trùm
lò: Úy trời! Bộ ông Chủ vựa
định lên ngôi thủ lĩnh nghĩa quân sao mà trướng cờ riêng?
Chủ
vựa: Nghĩa quân cái mẹ gì…
bồ! Cờ băng mình là tấm giấy đô la xanh! Tấm giấy đô la xanh, hiểu chưa? Cờ đó
mới số dách à! Còn bất kể cờ nước nào, tổ quốc nào cũng bạt dem đi!
Trùm
lò: Trời đất ơi! Cưng nói
trúng quá đi cưng ơi. (Hôn đánh chút vô ống
đàm thoại).
Chủ
vựa: (Híp mắt) Í… chi đó?
Trùm
lò: Tặng cưng một cái hôn
cháy bỏng mà… (Vợ chủ vựa chợt vào, sững
lại).
Chủ
vựa: Húy… cưng! Cưng à?
Cưng tặng tôi một cái hôn cháy bỏng hả?
Vợ:
(Vung hai cùi tay chống nạnh, rít trong hai hàm răng) Í… trời!
(Tiếng
heo kêu rộ lên. Mắt heo mô hình nháy bất tử. Vợ chủ vựa đập mạnh vô đầu heo mô
hình, đầu heo gật lia lịa).
Chủ
vựa: (Vẫn thoại tiếp) Hí… Cảm ơn cưng nghe! Cống hỉ! Mát xì! Than kiu!... (Giọng
thiết tha) Cưng ơi! Tôi biết từ
ngày lão già Lý di tản, đi cùng với mấy người vợ lớn, lão bỏ rơi cưng ở lại một
mình… Cưng đã phải sống ngày đêm đơn côi, hoang vắng… Cha! Tôi thương cưng!...
Vợ:
(Rên ư ử, hai hàm răng nghiến chặt) Ứ… ừ…. ừ… ử…!
Trùm
lò: (Càng ỏn ẻn) Anh à… thương em thiệt sao? Hay anh thương mấy cái
bulding, thương cái két vàng và kim cương của em?
Chủ
vựa: Trời đất ơi! Anh
thương em thiệt mà… thiệt một trăm phần trăm! Tin đi… em! Trời! Nếu lòng anh có
thể mổ ra như lòng heo… anh sẽ mổ em coi!
Trùm
lò: (Cười khanh khách) Cảm ơn! Cảm ơn!...
Chủ
vựa: Í! Sao lại cảm ơn? Em
với qua là một rồi mà…
Vợ:
(Không chịu nổi, xộc tới, giằng lấy ống đàm thoại) Trời đất quỷ thần!
(Kéo
bật Chủ vựa nhào đi. Chiếc ống đàm thoại hất qua cổ mô hình heo, kề ngay lên
mõm nó, y như heo đang thoại. Chủ vựa bị kéo nhào bắn, ôm chầm lấy chiếc ghế,
khiến nó quay đại đi. Theo đà chiếc ghế quay, Chủ vựa lổm
ngổm chạy theo luôn).
Chủ
vựa: Í trời! Í trời! Quỷ!
Quỷ! Quỷ! Phá chi dữ vậy!
Vợ:
Lão heo đực già!… Thương
ai? Cưng ai à? Vậy sao mụ này hổng phải phá à! Mụ này sẽ giết lão như chọc tiết
heo à!
(Chủ
vựa dừng lại được, ôm ghế thở dốc, rồi xoay người ngồi vô).
Chủ
vựa: Khùng hả? Có phải
khùng không?
Vợ:
(Nắm hai tay, đấm đại lên đầu lên lưng chồng) Khùng nè! Khùng nè! Khùng nè!
Trùm
lò: (Phía bên kia dây điện thoại vẫn tiếp) Kìa cưng… Sao im giơ vậy cưng? Heo xổng chuồng
hả?
Chủ
vựa: (Vừa đỡ những nắm đấm của vợ, vừa ngoái cổ về ống thoại
đeo ở cổ heo mô hình) Bà
Lý à! Bà Lý à! Tôi sẽ gặp bà sau vậy!
Vợ: À… ra lão heo đực mèo chuột với con mụ đầu
sừng, vợ nhỏ thứ chín lão Lý Quý Sa! Lão Lý vọt cha nó về Đài Loan rồi… Mụ muốn
động đực hả?
Chủ
vựa: Bậy! Bậy!... (Định vùng đứng lên).
Vợ:
Còn bậy hả? (Ấn Chủ vựa ngồi xuống).
Trùm
lò: Anh hà… cưng! Nghe nói
sộn rộn quá sá đấy! Thôi được, tôi sẽ tới anh ngay!
(Trong
lúc Trùm lò thoại đơn phương, Chủ vựa cố vùng lên. Vợ Chủ vựa quay tít chiếc ghế,
kìm chặt chồng không cho thoát ra. Mắt heo mô hình nháy bất tử, ra vẻ khoái
trá. Vợ Chủ vựa đứng lại vừa thở giốc vừa trợn mắt nhìn chồng. Chủ vựa rời khỏi
ghế, loạng choạng đổ người vồ lấy vợ).
Vợ:
(Ré lên) Úy trời!
(Cả
hai mất đà ngã lăn chiêng ra đất, cùng ngồi dậy nhìn nhau tức tối, cùng phì vào
mặt nhau, và cùng quay đi. Tiếng xe máy tắt, vừa lúc con gái Chủ vựa xộc vào).
Con
gái: Í! Ba má làm sao lại
ngồi cả đó?
Chủ
vựa: (Lồm cồm đứng dậy) Má mày khùng!
Vợ: (Cũng vùng đứng dậy) Ba mày mèo chuột!
Con
gái: (Oằn người cười như nắc nẻ) Trời! Trời! Má kỳ quá hà! Chuyện mèo chuột
là chuyện thường hết sức má à!
Chủ
vựa: Đó!
Vợ:
(Ngoắt lại, nhại chồng) A…! Bố con mày một máu à!
Con
gái: (Chỉ mô hình heo) Má coi, heo đất nó cũng cười má kìa!
Vợ:
(Xô đến tát đầu heo một cái) Cười! Cười nè!
Chủ
vựa: Coi! Mà chuyện mèo
chuột đây lại là công chuyện làm ăn.
Vợ:
Làm… ăn… mèo… chuột!
Chủ
vựa: Đúng thế chứ sao! Trước
giờ, ở cái Đô thành này, từ Tổng thống trở xuống, bất kể có công chuyện chi,
chính trị, kinh tế, quân sự… có công chuyện khỉ nào là không lồng cái sự mèo
chuột vô không!? Huống chi bây giờ… mình đang giành giật thị trường với mấy ổng
Cách mạng… Sạt nghiệp dễ như chơi, nếu không biết lợi dụng cái trò mèo chuột để
kéo người hùn vốn, chia phần nguy hiểm với mình, thì thật là ngu…
Vợ:
Hùn vốn thì được. Còn…
không… hùn chi nữa hết á!
Chủ
vựa: Hùn chi? Hùn chi?
Vợ:
Còn hùn chi nữa! Hùn cái
mèo chuột đó!
Chủ
vựa: (Cười khềnh khệch) Hùn cái mèo chuột!... Mà hùn cái đó thì…
Vợ:
Thì sao?
Con
gái: (Gỡ cho mẹ) Má kỳ thiệt! Mà ba mèo chuột với ai chớ?
(Có
tiếng xe hơi hãm phanh).
Vợ:
Mèo chuột với… (Trùm lò xuất hiện, rất kiêu sa).
Chủ
vựa: (Trông thấy trước) Hầy, bà Lý!
Vợ:
Đó!
Trùm
lò: Chào ông bà Hà, chào
em…
Con
gái: Í… bà Lý, chào bà ạ!
Vợ:
Cha… ào!
Trùm
lò: (Gỡ cặp kiếng đô la xuống, hai mắt đánh quầng tím ngắt,
long lanh nhìn chủ vựa) Có
chuyện gì xảy ra thế ông… Hà?
Chủ
vựa: Thưa… không…
Trùm
lò: Sao điện thoại bỗng
dưng lại cắt?
Chủ
vựa: (Nhìn nhanh vợ) À… à… heo phá…
(Vợ
phản ứng, trợn mắt nhìn chồng).
Trùm
lò: (Đã thấy hai cái nhìn) Vựa nhốt toàn heo ốm… thì phá sao nổi?
Chủ
vựa: Hầy! Heo càng ốm càng
phá mạnh mà!
Vợ: Hứ!
Con
gái: Má!
Trùm
lò: (Với vợ Chủ vựa) Tôi nói đúng chớ bà Hà? Heo… ốm phá sao nổi!
Vợ:
Heo động đực còn phá dữ
hơn à!
Trùm
lò: Thế heo ốm không động đực
sao chớ?
Chủ
vựa: (Vội gỡ) Nói mãi chuyện heo phá làm chi. Tôi gọi điện tới bà là để bàn về thị
trường heo lúc này…
Trùm
lò: Thị trường heo lúc này
nhứt định quốc doanh họ sẽ quản lý thôi à!
Chủ
vựa: Í… Họ quản lý sao nổi
bà ơi!
Trùm
lò: Sao không nổi. Họ là
những người thắng trận mà!
Chủ
vựa: Thắng trận thì nổi,
chớ thắng trên thị trường buôn bán thì còn khuya!
Trùm
lò: Sao lại khuya? Cách mạng
họ đã làm gì là họ quyết liệt lắm à, ông coi thường họ quá đó!
Chủ
vựa: Không mà… tôi không
coi thường. Nhưng chớ có sợ!
Trùm
lò: (Đeo kiếng lại, nhìn vợ Chủ vựa kiểu khiêu khích) Tôi là tôi sợ đó! Nên định đến… rút… phần
vốn… đã hùn…
Chủ
vựa: Í!... (Quắc mắt nhìn vợ một giây) Bà nói rỡn
sao chớ, bà Lý?
Trùm
lò: (Buông gọn) Tôi nói thiệt! (Kênh
kiệu quay đi. Chủ vựa lừ lừ đến bên vợ).
Chủ
vựa: (Rít vào mặt vợ) Phá hại! (Vợ Chủ
vựa định phản ứng, con gái vội giữ lại).
Con
gái: Gây chuyện hoài… Má để
ba…
Vợ:
(Với con gái) Để ba mày giết
tao hả?
Chủ
vựa: (Vội đẩy vợ đi) Bà ra ngoải. Công việc của bà là ở ngoải, coi cho mấy
đứa đổi heo à…
Vợ:
(Hất tay chồng ra, sáp vô Trùm lò soi mói) Coi! Bà Lý xưa nay vẫn nổi danh là người
dám chịu trận kia mà…
Trùm
lò: (Từ từ quay lại) Vẫn dám chớ sao! Nhưng dám mà ăn chắc thì mấy cũng
dám. Còn đây hùn vốn để ông bà dồn về vựa cả trăm heo ốm, bệnh… thì… (Vợ Chủ vựa bật lên tiếng cười khiêu khích).
Chủ
vựa: Trời đất!
Trùm
lò: (Cũng nhếch một nét cười khinh khi) Bà cười! Bà tưởng tôi không biết cái mưu đổi
đầu heo ốm, nhỏ con, ít cân cho Vissan; lấy heo bự con, nhiều cân của họ sao
kìa?
Vợ:
Thì sao? Dễ bà đi tố cáo với
họ kìa?
Trùm
lò: (Lại cười khẩy) Hứ… Tố cáo… Tôi đâu có hèn mạt vậy?
Vợ:
Vậy… Vậy bà tính sao?
Trùm
lò: Tính sao hè? Nói rồi đấy…
Rút vốn!
(Vợ
Chủ vựa bật càng mạnh. Chủ vựa không nén nổi nữa đẩy vợ đi).
Chủ
vựa: Ra! Ra ngay!
(Vợ
Chủ vựa không chịu, luồn quanh. Chủ vựa ục ịch đuổi theo. Con gái cũng chạy
theo cản. Cả ba rồng rắn quanh Trùm lò).
Vợ:
Không ra! Không ra! (Với Trùm lò) Rút vốn hả? Làm ăn bạc triệu…
đâu có phải chuyện con nít… mà hùn vô, rút ra… như chơi vậy!
Chủ
vựa: Im! Im! Ra đi!
Con
gái: Má… Má… Sao má kỳ quá
hè!
(Vợ
chồng và con gái Chủ vựa nhũng nhẵng đuổi nhau quanh Trùm lò. Ả đứng im, ngẩng
cao đầu với cặp kiếng hình đô la lấp loáng ánh bạc. Hai mắt heo phù điêu vẫn nhấp
nháy hoài. Tiếng ô tô tải hãm bên ngoài, còi hiệu).
Chủ
vựa: (Sững lại) Heo! Xe heo! (Với
vợ con) Ra, ra coi cho thằng Chín tráo đầu heo… Nhẹn đi! (Thấy vợ đứng vênh mặt không nghe theo) Hích!
(Với con) Nhẹn đi con… Síu! Năm xe
heo giao cho Vissan đó. Cho đổi ào hết số heo trong vựa đi à! Nhẹn… nhẹn lên!
Con
gái: (Kéo mẹ ra) Nhẹn đi má! Để lộ thì mất tiêu hết à má!
Vợ:
(Nhũng nhẵng hất đầu với Trùm lò) Cho mất tiêu hết đi cho đã!
(Con
gái kéo xô vợ Chủ vựa ra khuất).
Chủ
vựa: (Nói với theo) Lấy la-de cho mấy đứa lái xe giải lao nghe… Síu!
Tiếng
con gái: Dạ!
(Chủ
vựa quay vô. Trùm lò bỗng phá lên cười).
Chủ
vựa: (Đang khoái trá vì đã thoát mũi kìm kẹp của vợ, bỗng sững
lại) Coi… cưng! À, xin lỗi!
Bà Lý cười chi dữ vây? (Trùm lò oằn người
cười ngất).
Chủ
vựa: (Ngẩn người, đứng bên mô hình heo, từ không hiểu đến bực
tức, cố nén) Bà… Lý… cảm
phiền…
Trùm
lò: (Bỏ kiếng im bặt, nhìn Chủ vựa lúng liếng) Ông… Hà coi… (Chỉ mô hình) Con heo tạc kìa! (Heo
mô hình nháy loạn).
Chủ
vựa: (Ngẩng đầu lên nhìn phù điêu) Ừ… con heo tạc biểu trưng cho nghề mình đó!
Sao?
Trùm
lò: (Lại cười) Biểu trưng nghề mình! (Cười nữa) Nghe tưởng biểu trưng hành động của một nhóm ứng cử viên
nghị viện thời ông Thiệu à. Mà việc chi phải tạc con heo, tạc ngay hình ông Hà
thay vô cũng vậy mà!
Chủ
vựa: Sao lại tạc hình tôi,
bà Lý?
Trùm
lò: Bởi trông ông giống
heo hơn cả heo mà… cưng!
Chủ
vựa: Í! Rỡn hoài! Rỡn
hoài! Thôi, ta nói chuyện đứng đắn nghe… cưng! (Uốn éo cầm tay Trùm lò kéo tới ghế) Ngồi… ngồi đi cưng!
Trùm
lò: (Vén nghiêng tà áo ngồi xuống) Coi bộ bà xã cưng muốn chọc tiết tôi
quá à!
Chủ
vựa: Đâu có! Mụ xã ghen xằng
vậy thôi!
Trùm
lò: (Lại cười ngất) Ghen à? Vui há! Bà xã đã ghen thì tôi bắt bồ với anh
thiệt đó… nghen!
Chủ
vựa: (Xoa bụng khoái trá) Cưng ơi… cưng! (Xàm
sỡ định hôn Trùm lò).
Trùm
lò: (Đẩy ra, đạp ghế quay đi một phía) Í! Heo mà cũng ham cà!
Con gái: (Vọt ra) Ba à! (Thấy
bố ghé sát Trùm lò) Í! (Che miệng cười hích hích).
Chủ
vựa: (Vội quay lại) Chi? Chi đó Síu?
Con
gái: (Hất đầu về phía Trùm lò) Ba và dì Chín huề rồi ba?
Chủ
vựa: (Khoái, nhấp nháy mắt với Trùm lò) Ừ… huề!
Con
gái: (Chạy tới, ngồi mọp xuống ôm lấy đùi Trùm lò) Dì Chín à… Con cũng thương dì hết sảy, dì
ơi!
(Trùm
lò cúi xuống ôm đầu con gái hôn chụt lên môi).
Chủ
vựa: (Xoa bụng cười) Hích! Hích!
Con
gái: (Vẫn ngồi ôm đùi Trùm lò, nghếch lên hỏi bố) Còn năm con heo chết toi… có đổi luôn cho
Vissan không ba?
Chủ
vựa: Í, sao đổi được!
Con
gái: Má con bảo cứ đổi, ba
à!
Chủ
vựa: Không có được đâu! Ra
bảo mấy đứa để lại… Nhẹn đi. Rồi bảo thằng Chín Thẹo mổ chế biến luôn à.
Con
gái: Dạ! (Đứng lên nhanh nhẹn, nói với Trùm lò) Con
ra ngoài chút xíu dì à… (Đi nhanh ra).
Trùm
lò: (Hôn gửi theo, như nói một mình) Con nhỏ dễ thương à! Một con mồi cỡ đó! (Với Chủ vựa) Anh đã tung con nhỏ vô trận
chưa hè?
Chủ
vựa: (Vô sâu tình cảm) Cánh tay đắc lực của qua đó, em!
Trùm
lò: Vậy hả? Thế nó đã cho
tiêu được mấy cán bộ quốc doanh rồi à?
Chủ
vựa: Chuyện đó thì con nhỏ
nó không chịu à!
Trùm
lò: Nó không chịu thì phải
làm cho nó chịu chớ. Một cú đánh quyết định đó… Thôi được, để nó cho tôi đỡ
anh! (Hỏi luôn) Hôm nay bọn thu mua
đưa về cho Vissan mấy xe?
Chủ
vựa: (Xán đến cạnh ghế) Năm xe cưng à. (Vuốt
ve cánh tay Trùm lò).
Trùm
lò: (Đạp cái ghế quay đi một vòng, Chủ vựa suýt mất đà,
chao đi) Í trời!
Trùm
lò: Heo! (Ngồi quay đi một phía, ngoái lại): Vội
chi vậy?
Chủ
vựa: (Cười hềnh hệch) Qua thương…
Trùm
lò: Thôi nghe! (Hỏi luôn) Mỗi xe giao bao nhiêu cho
Vissan?
Chủ
vựa: Từ năm tới sáu chục…
Trùm
lò: Mỗi xe đổi bao nhiêu đầu?
Chủ
vựa: Mười… (Tiến ra phía trước mặt Trùm lò) Cưng…
Trùm
lò: (Lại đạp ghế quay đi) Vậy chuyến này đổi năm mươi đầu heo. Mỗi đầu heo đổi,
giành được bao nhiêu ký?
Chủ
vựa: Tùy theo lứa heo… Mỗi
đầu, mình giành được từ bảy, tám đến mười ký, có khi hơn.
Trùm
lò: Lấy trung bình đi. Mỗi
đầu tám ký. Tám năm bốn trăm ký. Được đó!
Chủ
vựa: (Quay ghế kéo Trùm lò về phía trước mặt) Cưng thấy không? Trung bình mỗi chuyến bốn
trăm ký heo… Tung ra thị trường “noa”, giá bất tử. Cưng thấy không? Thấy không? (Định ôm Trùm lò hôn).
Trùm
lò: (Đẩy đầu Chủ vựa ra, nhưng hai mặt còn sát) Liệu quốc doanh có phá được mình không?
Chủ
vựa: Sức mấy mà phá được
mình. Luồng heo các tỉnh “băng” mình còn nắm chắc… đuổi theo giá mua của mình hết
nổi! Bọn cán bộ thu mua ngơ ngơ, đấu sao nổi người mình. Vả lại, bọn thương lái
làm cho quốc doanh vẫn theo mình. Mà, quốc doanh ít vốn, mua heo còn mua chịu
kia. Mình thì lại cho vay tiền trước. Đó… Cưng thấy không? (Trùm lò vừa lắng nghe vừa đạp chân cho ghế quay, Chủ vựa đi vòng theo
ghế, hoang mang) “Băng” mình cần bao vây hết mọi luồng heo, bao vây thật chặt.
Nên cần hùn thêm vốn à cưng! (Ghế cứ
quay, Chủ vựa vừa ôm tựa ghế vừa đi vòng theo).
Trùm
lò: (Định đứng lên, Chủ vựa giữ lại) Hùn thêm vốn?
Chủ
vựa: Phải! Phải hùn thêm
chớ. Vậy mà cưng lại đòi rút vốn… là nghĩa sao? Công việc làm ăn đang có thế ăn
thua… cưng sợ chi mà đòi rút vốn?
Trùm
lò: Tôi hù bà xã anh, để bả
quýnh chút chơi! Còn mụ Chín này mà đã định bắt bồ với anh thì sức mấy mà bả chặn
nổi!
Chủ
vựa: Phải mà! Đúng mà! Sức
mấy mà chặn nổi! (Hôn chụt vào cổ Trùm
lò).
Trùm
lò: Heo! Muốn thương thì
phải đàng hoàng… làm như cách giật đồ thế hả?
Chủ
vựa: Hệ!... Hệ!... Tại
cưng cứ tránh hoài…
Trùm
lò: Đâu có! Chưa phải lúc
đó thôi. (Kéo Chủ vựa đến trước mặt, giơ
má) Thương thì thương đi!
(Chủ
vựa hôn má Trùm lò, định chuyển tới môi thì con gái xộc vô).
Con
gái: Í trời! Xin lỗi ba dì
nghe!
Chủ
vựa: Hế! Hế! (Chủ vựa tách khỏi Trùm lò, vừa lúng túng vừa
khoái trá) Có việc chi nữa Síu?
Con
gái: (Tới bên Trùm lò) Dì cho Síu thương dì thiệt đã nghe dì! (Trùm lò gật, giơ má cho con gái Chủ vựa
hôn. Síu hôn lia lịa, quay lại với bố) Đã quá ba à!... (Nói luôn) Xong hết trọi rồi ba. Xe các ảnh đi liền chứ ba?
Chủ
vựa: Đi liền!
Con
gái: Dạ… (Định đi, Trùm lò giữ lại).
Trùm
lò: Khoan đã… Síu.
Con
gái: Dạ… (Đứng lại).
Trùm
lò: (Rút chiếc cà rá ở tay ra) Lại đây, dì tặng à!
Con
gái: (Chạy tới) Trời, dì tặng con hả dì?
Trùm
lò: Dì tặng! (Với Chủ vựa) Công chuyện đổi đầu heo
trước giờ trôi chảy hả?
Chủ
vựa: Trôi chảy quá chứ!
Trùm
lò: (Với Síu) Có người công ty áp giang xe không con?
Con
gái: Có ba tay áp giang xuống,
kết hợp công chuyện mà dì.
Trùm
lò: (Với Chủ vựa) Mấy đứa lái xe ra sao?
Chủ
vựa: Toàn người của “băng”
mình thôi à. Bồ cả! Heo Vissan giao kèo với các thương lái, nhưng vận chuyển lại
phải thuê xe của các vựa, có khác chi các ổng rào tường mà lại mở cổng không bồ!
Trùm
lò: Vẫn phải chu đáo nghe
bồ! (Với Síu) Síu đi theo xe… giao
heo cho xí nghiệp… được không?
Con
gái: Con có phải nhân viên
áp giang đâu dì.
Trùm
lò: Síu đóng vai người của
thương lái theo xe giao heo đi. (Đến bên
Síu) Síu cần bắt bồ với mấy cán bộ thu nhận heo…
Con
gái: Trời đất! Bắt bồ mấy ổng
ngơ ngơ… con không làm nổi đâu gì!
Trùm
lò: (Nâng tay vừa đeo cà rá của Síu) Đâu có bắt bồ thiệt Síu. Mà chỉ khi nào họ
phát hiện ra số heo đổi đầu, Síu mới sáp vô… Còn nếu không có chuyện chi, thì khỏi!
(Vuốt ve tay Síu) Chiếc cà rá này
chưa có xứng với ngón tay Síu đâu à! Phải chiếc bự hơn kia. Và còn nhiều chuyện
nữa chớ. Thôi, ra theo xe đi con! (Kéo
Síu đến hôn vào má) Dì thương… Dì thương! Síu giỏi ta!
(Đẩy
Síu đi, Síu ra chiều phấn chấn).
Chủ
vựa: Trời! Cưng thật là một
đầu nậu cỡ bự à!
Trùm
lò: Ta đang đứng trước một
đối thủ ghê gớm anh ơi. Phải ráp công đủ mọi mặt mới khỏi sập tiệm… mà không chừng
vô khám nữa kia!
Chủ
vựa: Đâu có cưng! Đến như
Chính phủ Thiệu với đủ cỡ viện trợ của Tây Đức, Pháp, Mỹ, Đài Loan, đã thiết lập
nên xí nghiệp Vissan, định đánh tan các “băng” heo, cũng còn không nổi nữa là…
mấy ông Cách mạng chỉ giỏi về quân sự… Mấy ổng không thắng nổi mình đâu cưng
ơi!
Trùm
lò: Vậy chớ… sao các vựa
Chánh Hưng từ đời các tổ nội phải chạy thất tán về Gò Mây? Một số chủ vựa đầu
hàng chuyển qua sản xuất là sao? Mà về Gò Mây chưa được mấy thời gian, các ổng
đã giải tán luôn. Phải vì thương lái chịu giao kèo bán heo cho quốc doanh… nên…
Chủ
vựa: Nhưng tụi mình vẫn nắm
đại đa số thương lái… Đó, cưng đã thấy chớ? Cưng ngồi đi… (Kéo Trùm lò đến ghế) Sức mấy mà quốc doanh bảo đảm nổi cung cấp thịt
heo cho cả cái Đô thành Sài Gòn ăn sài hết mức này chớ. Dân số ba triệu rưỡi, với
hàng mấy trăm khách sạn, hàng mấy ngàn quán ăn nhậu, mỗi ngày cần tám chín mươi
đến cả trăm tấn thịt heo. Một xí nghiệp Vissan giành được của chính phủ bại trận…
sức mấy mà bảo đảm nổi! Ta còn dư sức giành được thị trường mà cưng. Gò Mây giải
tán thì các vựa tư nhân lại phân tán, mấy chục lò mổ trong Đô thành vẫn hoạt động
mạnh… Hiện nay càng hoạt động mạnh hơn nữa kia. Cái chủ yếu là ta dám tung thêm
vốn vô… Trước giờ, “băng” nào dư vốn vẫn nắm phần thắng mà… (Vuốt ve Trùm lò) Nên cưng ơi, mạnh dạn hùn vô ba triệu nữa đi!
Cưng ba triệu, tôi ba triệu, hùn thêm, tung đi các tỉnh… bao vây chặt các luồng…
Ăn chắc hà!
(Từ
lúc Chủ vựa và Trùm lò bàn vào âm mưu thì sân khấu rất tĩnh. Trùm lò ngồi cứng
đơ trên ghế. Chủ vựa đứng sù sù bên cạnh. Chỉ còn hai mắt heo mô hình nhấp nháy
chậm chạp như thể cũng suy tính).
Trùm
lò: Không phải chỉ cần
tung tiền giành mua heo với quốc doanh, mà còn phải giành mua cả người của quốc
doanh nữa kia!
Chủ
vựa: Cưng muốn nói mua cán
bộ?
Trùm
lò: Chớ sao! Có thứ đồ gì ở
đời này mà không mua được đâu bồ! Mà giá mua cán bộ hiện nay không có mắc!
Chủ
vựa: Không mắc nhưng mà
khó đấy cưng ơi!
Trùm
lò: Không có chi là khó!
Chỉ cần có đô la! Có giống heo nào chê cám không cưng? Mà khi heo đã chê cám,
thì cưng giải quyết cách nào?
Chủ
vựa: (Như nhất trí với đường hướng lưu manh) Heo chê cám thì chỉ còn cách… dùng con dao
đồ tể!
Trùm
lò: Trời đất! (Níu đầu Chủ vựa xuống hôn) Thông minh
như cưng mà trước kia cưng không làm Tổng thống… Thật tiếc quá xá… cưng à!
(Vừa
lúc đó đồ tể Chín Thẹo xộc vô, một tay xách đùi heo bịnh, lột bì trơ thịt tím
ngoét; một tay cầm con dao thọc tiết heo).
Đồ
tể: (Đứng lại ở cửa, chao đảo như người trong mơ) Ế! Ế! Trời đất quỷ thần ơi! (Giơ chiếc đùi heo bịnh, vào một câu xuống xề)
Thương nhau đi… hôn hít nhau đi… Trời đất
mênh mang, trần gian ngàn lối, dẫu sống trăm năm cũng chỉ còn lại mảnh xương
tàn… (Trùm lò đẩy Chủ vựa bật ra,
vùng đứng lên, cùng chằm chằm nhìn đồ tể).
Chủ
vựa: (Quát) Chín Thẹo! Mầy định diễn vai tuồng chi đó?
Đồ
tể: Dạ, thưa ông chủ. Vai
tuồng quen của con là vai tuồng chọc tiết! Thưa… mấy con heo mắc dịch, con đã
làm lông xả thịt xong rồi. (Giơ đùi heo)
Heo bịnh… Ờ… con cho là heo bịnh híp pi… thuộc giống bụi đời, nên da thúi, thịt
ươn, xông hơi tởm lợm… Bà chủ bảo con cứ đem chế biến, làm lạp xưởng, thịt quay…
Chủ
vựa: Lịnh bà chủ cứ theo,
sao còn vác vào đây?
Đồ
tể: Nhưng thịt thúi quá…
sài không được!
Chủ
vựa: Sài hay không là việc
của người ăn! Khách sạn, quán nhậu, tư nhân… đang cần thịt, bao nhiêu mà không
hết! Mang xuống chế biến đi. Cho nhiều gia vị, húng lìu, rượu chát vô… thì thịt
thúi thịt tươi ai mà biết được!
Đồ
tể: Dạ… (Quay gót).
Trùm
lò: (Gọi lại) Ê… anh là mấy?
Đồ
tể: Dạ, Chín!
Trùm
lò: Chín gì?
Đồ
tể: Dạ, Chín Thẹo! Do trên
mặt có một thẹo dài, vết chém của một tay anh chị bến xe đò mấy năm trước ạ.
Trùm
lò: Khỏi khai. Anh thích
nhất cái chi?
Đồ
tể: Dạ… nhậu… dừ! Xin lỗi,
cũng thích bồ bịch vui… vui… Nhưng thích nhất là… là thưa bà (Vê tay) Sìn… Có sìn, có đô la là trên đời
có hết!
Trùm
lò: Đúng à! (Vẫy lại) Lại đây!
Đồ
tể: (Tay dao, tay đùi lợn, chếnh choáng đi tới) Dạ… thưa bà…
Trùm
lò: (Rút ví lấy sấp tiền đưa đồ tể) Sìn đây! Anh cầm lấy!
Đồ
tể: Í… bà cho…
Trùm
lò: Không, tôi mua lại con
dao chọc tiết.
Đồ
tể: Í! Con dao nghề của
con…
Trùm
lò: Tôi mua nhưng tôi
không lấy dao. Anh vẫn giữ nó… Ông chủ sẽ bảo anh phải dùng nó làm gì.
Đồ
tể: Dạ! Dạ!...
Chủ
vựa: Tao đã nghĩ tới mũi
dao đồ tể của mày từ lâu rồi. Xuống lò đi, khi nào cần tao sẽ giao việc. Mà tao
đã giao việc thì phải làm cho ngon ta… Nếu không lưỡi dao của mày sẽ đâm suốt hầu
mày… nghen! Đi!
Đồ
tể: (Định xách dao và đùi lợn đi) Dạ!
Trùm
lò: Khoan đã Chín!
Đồ
tể: Dạ…
Trùm
lò: (Với Chủ vựa) Phải tấn công nhiều mặt một lúc nghe cưng. Chín Thẹo,
anh có biết mặt mấy cán bộ phụ trách Vissan không?
Đồ
tể: Dạ… có!
Chủ
vựa: (Chặn lại) Bà Lý đã cho mày bao nhiêu?
Đồ
tể: (Xòe nắm tiền trong tay) Dạ…
Trùm
lò: Hai chục ngàn.
Chủ
vựa: Tao sẽ cho mày thêm
ba chục ngàn. Tiêu nhẹn cho tao lão giám đốc… Khi có lệnh tao…
Đồ
tể: Dạ… con biết!
Chủ
vựa: Cất hai chục ngàn đi,
đem về cho lũ nhỏ… (Rút túi) Cầm lấy…
đi nhậu… (Đưa một nắm tiền).
Đồ
tể: (Cầm tiền vái) Dạ, cảm ơn ông chủ… Cảm ơn bà…
(Bỗng
tiếng chuông báo điện thoại tới tấp, Đầu ngậm tẩu hiện, trông xa xa)
Đầu
ngậm tẩu: A lô! Họ…
Chủ
vựa: (Đến cầm ống nghe) À… á… lô! Chi? Sao? Họ đến khám xét lò mổ bên anh à? Tịch
thu hết trọi à? (Đầu ngậm tẩu biến. Chủ vựa
quay qua Chín Thẹo) Ra… ra… nói với bà chủ cho chuyển gấp năm mươi con heo
vừa đổi. Nhẹn… mày…
Đồ
tể: Dạ… (Vừa quay ra thì con gái Chủ vựa xộc vào,
khóc tức tưởi) Í trời! Sao vậy cô Hai?
Con
gái: Ba! Ba! Con đã bảo
con không bắt bồ được với mấy ông Cách mạng, ba cứ bắt con…
Chủ
vựa: (Hất tay cho đồ tể) Có chuyện rồi, ra cho thanh toán toàn bộ heo trong vựa.
Đồ
tể: Cả mấy con heo bịnh đã
chết? (Đi ra).
Chủ
vựa: Tất! Tất! Nhẹn đi! Nhẹn
đi!... (Quay qua con gái) Sao?
Con
gái: Xí nghiệp loại tất cả
những đầu heo ta đổi…
Chủ
vựa: Tất cả?
Con
gái: Dạ… Con đã gắng sáp
vô tìm mọi cách bắt bồ… Họ đuổi con ra… chửi con là điếm và còn dọa bắt… (Khóc tức tưởi).
Chủ
vựa: Trời!...
Trùm
lò: Sao phải khóc cưng?
Con
gái: Con không làm theo dì
được đâu! (Chợt nhớ) Con trả dì chiếc
cà rá… (Rút chiếc nhẫn trao lại cho Trùm
lò).
(Chủ
vựa lồng lên… như heo nhốt lầm chuồng).
Trùm
lò: (Cầm gọn chiếc cà rá) Không phải khóc! Con còn nhỏ… sau sẽ dạn dần nghe con!
(Vừa
lúc vợ Chủ vựa về và đồ tể đi lùi từ ngoài vô).
Vợ:
Họ… họ… cán bộ… an ninh… họ
tới…
Trùm
lò: Sao?
Đồ
tể: Giải tán các lò mổ… tịch
thu dụng… dụng cụ…
Trùm
lò: (Với đồ tể) Anh phải nhớ tôi đã mua con dao chọc tiết của anh, và
giao cho ông Chủ vựa Hà… Tôi phải về chạy mấy lò mổ của tôi đã. (Đi nhanh khuất vào sau mô hình heo, biến mất).
Chủ
vựa: Họ… họ đến đâu rồi? Họ
có bắt ai không?
Vợ:
Họ đang khám bên vựa Thanh
Thanh… Ngoài cửa nhà ta… đã có người gác…
Chủ
vựa: Trời! (Chạy xộc vào phía hộp điện thoại định gọi,
chạm phải mô hình heo) Í… trời! (Mô
hình heo nháy lia lịa, Chủ vựa điên lên đạp mạnh) Mày rỡn tao hả… (Mô hình đổ kềnh, bên ngoài tiếng xe hơi rít
dồn dập. Tất cả đứng ngây người…).
MÀN HẠ
V-1977, Sài Gòn
(*) Sách “Lộng Chương - Để đến… Nơi đến”, Nxb Sân khấu,
2013.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét