Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

TỈNH SỬ LOA THÀNH(*) - Chèo (Tiếp theo)

                                                          HỒI BA
Thành Cổ loa nhìn từ trên ca
Cảnh 1 
Trở lại huê viên trước lầu Công chúa.
Hoàng hôn một ngày xuân u ám, chuyển vào một đêm trăng hạ tuần u ám.
  
MÀN MỞ
 (Nàng Mây buồn rượi đứng bên bờ giếng, bồn chồn chờ đợi).
Mây: Mã Khởi chàng ơi!
Sử rầu
            Trời hạnh phúc, trời yêu thương bát ngát.
            Anh chợt làm gió nhẹ đẩy mây đi
            Rồi bỗng dưng trong đau đớn chia ly
            Anh lại xé mây tan từng khúc ruột…  
Nhịp đuổi
            Rồi đây đất Bắc trời Nam
            Biết đâu gió nội mây ngàn là đâu
            Biệt ly gió thảm mây sầu…
Mã Khởi: (Từ ngoài đi tới, đã mặc lại võ y tùy tướng)
Đường trường tiếng đàn
            Mua thảm chuốc sầu
            Chớ nên mua thảm chuốc sầu
            Thương nhau ngàn dặm, xa nhau vẫn gần
            Mây nặng buồn làm tan biến trời xanh…
Nói thơ
            Mây dịu mây hiền, mây mùa xuân trong sáng
            Đừng khóc thành mưa, để u ám lòng anh!
Mây: (Nói rầu)
            Mây muốn bay trong nắng sớm bình yên.
            Gió nỡ đẩy mây vào cơn bão táp…
Mã Khởi:
            Đừng nói thế cho lòng anh chua xót
            Ôi, nặng nề sao hai tiếng chia ly.
            Sớm ngày mai theo Thế tử ra đi
            Vài tháng xa nhau, một đời họp mặt
Sử
            Hãy tưởng như một đêm dài chợp mắt
            Mơ thấy xa anh, tỉnh dậy lại gần anh…
Mây:
Thế tử, Công nương hơi khác chúng mình
            Vì đã có tình vợ chồng gắn bó
Sử
            Sợi tơ thắm kéo thuyền về bến cũ
            Thuyền đi xa, không quên lối quay đầu
            Còn chúng mình… chỉ có chút thương nhau
            Sương tuyết đường trường dễ nhạt men ân ái…
Mã Khởi:
Tiếp sử
            Mây ơi,
            Anh đi xa nhưng hồn còn gửi lại
            Em chính là hồn, là vía của anh…
Chức cẩm hồi văn
            Sợi tơ thắm, trọn đời vẫn thắm
            Ước hẹn một lời, dặm thẳm quan sơn
            Không phai niềm sắt son
            Cách núi ngăn sông
            Đôi ngả một lòng
            Lứa đôi hẹn buổi trùng phùng
Mây: (Hát tiếp)
            Thàng ngày đợi mong
            Sớm chiều tựa cửa heo hút ngóng trông
            Mây ngừng gió đợi
            Sớm quay về, gió quyến mây bông.
(Hai người cùng hát tiếp)
            Giếng ngọc gương trong
            Đôi bóng soi lòng
            Ghi tạc lời thủy chung
            Quyết trọn đời gương giếng soi chung…
(Sái Bân và Quách Vũ chợt tới)
Sái Bân: (Dáng say, dừng lại nhấp nháy nhìn Mây và Mã Khởi, nói với Vũ)
            Hớ! Hớ! Quách huynh ơi!
            Hai chúng ta không nhân ngãi nhân nghì
            Nhưng tình yêu nhau cũng nồng nàn biết mấy…
(Mã Khởi đưa nàng Mây vòng sau bờ giếng đi khuất. Sái Bân ngó nghiêng nhìn theo, quay lại với Vũ)
            Đó, cặp uyên ương phải cao bay xa chạy
            Để chúng mình tình tự với nhau chơi…
Quách Vũ:
Cái nết Sái huynh… kể cũng ít người
            Chưa uống đã say! Nói năng se sẽ chứ…
Sái Bân:
Cái nết Quách huynh cũng cứ hay gìn giữ!
            Giữa cảnh vườn xuân muôn tía nghìn hồng
            Họ có thú vui trai gái vợ chồng
            Ta có thú vui… a ha… chén em chén bác...
Quách Vũ: (Định ngăn)
            Sái huynh!
Sái Bân: (Vẫn liến láu)
            Ôi! Sung sướng thay là tình bạn bè chí thiết
            Không có men nồng, sao gọi được tri âm…
(Ghé sát, tâm tình kín đáo)
            Quách huynh ơi…
            Tôi đã sai thịt mấy chú dê non
            Lại sẵn mấy vò từ Phiên Ngung gửi tới
            Chà! Thứ rượu uống vào như cam tuyền mát rượi
            Lại êm êm như lửa ấm than hồng
            Chắc Quách tướng quân và quân sĩ phải vừa lòng…
Quách Vũ:
Vướng một chút là… khi trăng non đã xế
            Tôi phải cầm đầu một đoàn quân cấm vệ
            Đến nhận phiên canh Đài Nỏ tự đêm nay
Sái Bân: (Làm ra bộ tiếc)
            Thế thì hỏng… rồi… Chả lẽ buổi chia tay
            Mà Quách huynh ơi!
            Công việc cả đời, có làm chi vài khắc!
            Sắp sửa chia tay, thì giờ khẩn cấp
            Buổi biệt ly ta nâng chén giải sầu
            Một vài tuần… để ngàn dặm nhớ tình nhau!
            Vả trời đất yên lành, nỏ thần còn đó
            Vắng một chút, có hại chi Đài Nỏ
            Rồi từ mai, huynh cứ việc mà canh
Sắp chờ
            Vui bên anh mấy khắc
            Thế rồi
            Từ ngày mai
            Đôi đường vắng bặt tin nhau
            Còn một đêm nay… (Ra chiều xúc động) Em được ở gần anh!
Quách Vũ: (Cảm động)
            Sái huynh ơi…
            Gan chiến tướng cũng ngậm ngùi khi ly biệt!
            Buổi chia tay để ghi tình thắm thiết
            Tôi sẽ liệu chiều đến tiễn biệt Sái huynh
            Nửa đêm nay… sau lúc đổi phiên canh!
Sái Bân: (Vui sướng một cách quá đáng)
            Thế mới thật là tri ân tri kỷ…
Quách Vũ: (Vội ngăn lại)
            Xin giữ kín cho, kẻo Lạc hầu trách quở!
Sái Bân:
            Dạ, dạ… việc này đây xuất quỷ nhập thần
            Ai mà biết được, thưa… đại huynh!
            Anh y hẹn cho…
Quách Vũ: Xin y hẹn!
Sái Bân:
Nửa đêm, tại doanh Bắc sứ
            Xin phép đại huynh tôi vào hầu Thế tử…
(Hai người chào nhau. Quách Vũ đi vào một phía, Sái Bân trân trọng vái theo. Vũ đi khuất, Sái Bân nheo mắt cười khả ố. Vừa lúc đó, Trọng Thủy từ một phía đi tới).
Sái Bân: (Vái thật sâu)
            Tâu Điện hạ,
            Tiểu thần đây là kẻ ghé đôi vai
            Nâng bàn chân của Điện hạ lên Đài!
Trọng Thủy:
Ngươi nói thế nào? Ta lên Đài Nỏ
            Phải dẫm lên vai ngươi?
Sái Bân:
Tôi xin nói rõ,
            Ấy là tôi dùng được một mưu khôn
            Có thể gọi là điệu hổ ly sơn
            Để Điện hạ bước vào cấm địa
            Chẳng khác nào đôi vai tôi ghé
            Nâng ngài lên tới đích cuối cùng
Trọng Thủy:
Điệu hổ ly sơn, cái mẹo người dùng
            Hãy nói rõ để ta xem có được?
Sái Bân:
Bọn cấm vệ canh Đài đến canh ba đổi gác
            Khi trăng tà đã lặn xuống chân mây
            Quách Lôi về để Quách Vũ thay…
            Vũ sẽ cầm đầu một đoàn lính mới
            Tôi chờ lúc trống đổi phiên vừa nổi
            Là đến rủ anh chàng Quách Vũ đi ngay
            Phỉnh cho anh ta nốc rượu thật say
            Cho quên phắt Thục vương cùng Đài Nỏ
            Cả lũ quân canh cũng rượu say như chủ
            Còn mắt đâu mà ngó đến Nỏ thần
Tâu Điện hạ,
Thế tử lọt lên Đài, không một kẻ vướng chân
Trọng Thủy:
Ngươi hãy giữ miệng mình cho kín
            Chớ vội huyênh hoang, kẻo mà hỏng chuyện!
Sái Bân:
Phận bày tôi làm khuyển mã Đại phu
            Chẳng hớ hênh, để hỏng việc bao giờ…
Trọng Thủy: Thôi, cho ngươi lui.
Sái Bân: (Vái) Điện hạ nhớ cho, tiếng chim cú rúc… (Trọng Thủy gật đầu. Sái Bân rút nhanh).
Trọng Thủy: (Trông quanh, tâm trạng rối bời)
            Hừ! Dân Âu Lạc đêm xuân đang ngon giấc
            Sẽ chìm dần vào vực thẳm tiêu vong…
            Thành Ốc này… Thục chúa biết hay không?
            Cũng đêm nay sẽ bắt đầu rạn vỡ!
            Còn để trên thành nghênh ngang cánh nỏ
            Món nợ anh hùng, ta vẫn trả chưa xong!
(Có tiếng cồng mơ hồ)
            Mỵ Châu ơi, em chẳng có tội tình
            Nhưng vì sao lại sinh làm con vua Thục?
            Ôi! Sợi chỉ đào… chân ta vướng mắc
            Vò nát đi, và phá hết đi thôi!
            … Nàng là viên ngọc báu, Mỵ Châu ơi!
            Sao chỉ thuộc về ta trong chốc lát
            Thà đập cho tan! Thà dày cho nát!
            Còn hơn là để lọt khỏi tay ta!
Mỵ Châu ơi!
Vỉa: Tưởng vọng xuân tình
            Ngôi cao dành để cho nàng
            Khi ta dựng nghiệp, ta lên ngôi trời…
Hát
            Phải được chung ngôi
            Này ta phải được kế nghiệp, ta được người
            Ngọc châu tỏa ánh sáng ngời
            Loa Thành dù cho tan nát, dưới trời còn ta
            Cảnh sang giầu, em ơi hãy đợi mai một, một ngày không xa.
(Mỵ Châu từ trên lầu đi xuống, đon đả hồn nhiên, tuy có đôi phần bứt rứt của chia ly).
Mỵ Châu: Trọng Thủy ơi! Em đã sửa soạn xong rồi.
Trọng Thủy: (Lững lờ) Em sửa soạn việc gì?
Mỵ Châu:
Tặng vật phương Nam, một vài lễ nhỏ
            Tay gấu, ngà voi, sừng tê, da hổ
            Nệm thúy êm, chăn thổ cẩm nhiều màu
            Công của ngày dài, công của đêm thâu
            Lại quế Cửu Chân dùng làm thuốc quý
            Thành kính gọi là gửi dâng Vương phụ…
(Trọng Thủy càng nghe càng bứt rứt. Mỵ Châu nhận thấy, nhưng không hiểu, dịu dàng tâm sự)
            Chàng ơi,
            Cha ở quê nhà phải lúc yếu đau
            Chàng chẳng cho em trọn đạo làm dâu
            Em càng nghĩ càng thêm buồn tủi…
Trọng Thủy: (Như bị khơi đúng mạch tâm tư)
            Mỵ Châu ơi,
            Em có thấy lòng ta đang bối rối,
            Chẳng thể cùng nhau chung một nẻo đường…
            Về quê nhà thăm sức khỏe Phụ vương
            Anh ra đi chuyến này hơi… vội vã.
            Em chưa thể chung thuyền, chung ngựa cùng anh
            Đường xa biết đâu xảy chuyện chẳng lành
            Để Trọng Thủy ra đi… không bao giờ trở lại!
Mỵ Châu: (Hoảng hốt nắm lấy tay chồng)
            Chàng nói chi những điều kinh hãi
            Chẳng tai nạn nào động tới được chàng đâu!
            Trọng Thủy muôn đời là của Mỵ Châu!
            Chàng chóng ra đi, phải mau trở lại…
(Trọng Thủy im lặng, Mỵ Châu thôi thúc)
            Chàng hứa với em đi… Chàng mau trở lại!
Trọng Thủy: Đã tin nhau, lời hứa ích gì đâu!
Mỵ Châu: Đã thương nhau, lời hứa tiếc gì nhau!
Trọng Thủy: (Ra vẻ đùa cợt)
Ừ thì hứa, ra đi rồi trở lại!
            Nhưng…
Mỵ Châu: Nhưng làm sao chàng cợt trêu em mãi?
Trọng Thủy:
Nhưng nếu anh không còn là Trọng Thủy hôm nay
            Mà chiếc ngai vàng sẽ nắm ở trong tay
            Cha ở Phiên Ngung, nếu nhường cho ngôi báu
            Em nghĩ thế nào? Có lên ngôi Hoàng hậu?
Mỵ Châu:
Em chẳng mong gì tuyệt đỉnh giàu sang
            Em chỉ mong gìn giữ được chàng
            Gìn giữ tình ta trong như giếng ngọc
            Đừng để mình em, giếng soi cô độc!
Trọng Thủy:
Thiên hạ bây giờ không có nạn binh đao
            Song nhỡ mai sau, muôn một thế nào
            Khói lửa biết đâu, không xảy ra lần nữa ?
Mỵ Châu: Ai còn đánh ai, mà binh đao khói lửa?
Trọng Thủy:
Cũng là anh nói thế mà thôi.
            Trong lúc chúng mình đôi ngả xa xôi
            Mà rủi ro trời bày nên loạn lạc
            Quân… nhà Hán nếu tràn sang ồ ạt
            Mà giữa Loa Thành chinh chiến bùng lên
            Tìm vết chân nàng như đáy biển mò kim!
Mỵ Châu:
Hoàng tử của em thật là cả nghĩ
            Nếu chàng ở chân trời, em giạt trôi góc bể
            Chẳng kịp gặp nhau trong tai biến bất kỳ
Hát nón thúng quai thao
            Tấm áo lông chim
            Ngày em đi là em mặc tấm áo lông chim…
            Ngày về nếu chàng không gặp, phải tìm em bến nước chân trời
            Lông chim kia em rắc chàng ơi
            Trắng trong như tuyết sẽ thay lời gọi nhau
            Đưa bước chàng đi tìm đến huyệt sâu…
Trọng Thủy:
À, từ khi làm bạn cùng nhau
            Đài Nỏ luôn luôn hiển hiện trên đầu
            Mà rể Thục vương chưa được nhìn tận mắt
            Để biết, để tin, để thỏa lòng khao khát
            Giờ tạm chia tay, sắp sửa đến nơi rồi…
Mỵ Châu:
Tưởng là gì, việc cũng dễ dàng thôi!
            Nỏ của vua cha, đành rằng vật quý
            Cũng là của em, vợ chàng Trọng Thủy
            Của vợ của chồng, nào có khác gì nhau!
            Anh xem nỏ thần, em có tiếc gì đâu!
            Chỉ có một điều, lệnh vua cha rất ngặt
            Quan cấm vệ không hề rời mắt
            Dù người thân, không được phép tò mò
            Nhưng riêng chàng thì được, đừng lo!
            Chờ trăng lên, ta ra ngoài dạo bước
            Kịp đến lúc ánh trăng vàng đã nhạt
            Vắng bóng người, em sẽ dẫn chàng lên
            Em đứng canh ở chỗ khuất trên thềm
            Chàng đứng trên Đài, nhìn nước non mọi ngả
            Và ngắm nỏ, cho thỏa lòng thỏa dạ
            Để mai đi đỡ nhớ, phải không chàng?
Trọng Thủy: (Làm ra vẻ thản nhiên)
            Em rất thương chồng… (Đột ngột chuyển chuyện khác)
            Ta phải ra ngoài..
            Kiểm binh lương thiếu đủ
            Kẻo đường xa, ngại những điều trắc trở…
Mỵ Châu: (Vẫn bám lấy ý cho Trọng Thủy xem Đài Nỏ)
            Thế tử ơi…
            Hãy về mau để cùng em dạo gót ngắm… trăng xuân!
            Còn một đêm nay… một khắc quý vô ngần…
Trọng Thủy: (Cố bình thản)
            Xong việc ta sẽ quay về tức khắc! (Bỏ đi rất nhanh).
Mỵ Châu: (Trông theo, bồn chồn day dứt một giây)
Còn một đêm nay… rồi ra sao chẳng biết.
(Tiếng cú rúc thê thảm từ xa vẳng lại)
Vỉa, hát tò vò
            Đất trời hưu quạnh, vắng lặng bốn bề
            Bồi hồi lo nỗi chia ly mà buồn…
Hát
            Tiễn biệt người ra đi
            Nỗi nhớ tình thương, gió giăng thảng thốt
            Em muốn chàng vui. Mắt sao ủ dột
            Khiến lòng đau thắt
            Em tiếc gì đâu!
            Chàng mau quay về
            Dưới ánh trăng khuya
            Cùng nhau sóng bước, em dẫn chàng đi lên Đài Nỏ
            Đã yêu nhau, còn tiếc gì nhau…
(Tiếng cú rúc đổ hồi rờn rợn).
                                                         Ánh sáng chuyển cảnh

Cảnh 2

            Thời gian vào cuối cảnh 1, tới khuya.
            Trên một quãng đường đi qua chân Đài Nỏ, vào một khoảng trống, cây cối um tùm. Ánh trăng lạnh lẽo soi qua kẽ lá lấp loáng trên mặt cỏ.
            Bệ chân Đài Nỏ ở xa hút bên trong. Một vệ binh qua lại phía chân Đài.
            Tiếng ốc đốc canh đôi lúc vẳng lên càng làm tăng vẻ u tịch của nơi này. Lẫn trong tiếng ốc, tiếng chim cú rúc càng ghê rợn. 
MÀN MỞ

            Triệu Đại phu và Sái Bân cùng cải trang làm hai người lính Âu Lạc, từ một lùm cây chui ra khi tiếng cú rúc vừa rứt.
Triệu Đại phu: (Kéo Sái Bân ra một góc)
            Ta vừa rồi bắt chước tiếng chim kêu
            Không thể nhận ra tiếng người nữa chứ?
            Ta phải mượn âm thanh loài chim dữ
            Để dùng làm mật hiệu tìm nhau.
Sái Bân:
            Bẩm Đại phu trí lực thật là sâu
            Đúng không phải tiếng người, mà… tiếng kêu thần chết!
            Con nói thế, xin Đại phu tha phép!
Triệu Đại phu:
            Có sao đâu, ta càng thấy yên tâm
            Bọn nó không ngờ nước đã đến chân!
            Công việc thế nào?
Sái Bân:
            Dạ, con đã đánh lừa được tên Quách Vũ…
Triệu Đại phu: Còn Thế tử?
Sái Bân:
Dạ, Thế tử thật xứng vì Thiên tử!
            Người chỉ mong đêm đến cho nhanh
            Để phá tan bùa hộ mệnh của Loa Thành
            Trình Đại phu,
            Mật hiệu tiếng chim… người đã thuộc… (Chợt có tiếng cú rúc).
Triệu Đại phu:
Thế tử đến rồi, ta cho ngươi vào ẩn nấp
            Phải tỉnh táo, hễ thấy động quanh đây
            Ám hiệu cho ta và Thế tử lui ngay.
(Sái Bân vái lui, Trọng Thủy thận trọng đi tới).
Triệu Đại phu: (Nói với Trọng Thủy)
            Lão thần xin cúi đầu chúc mừng Điện hạ
            Sắp phân rõ ân, uy cho mát lòng hả dạ
            Cả Phụ vương cùng Triệu quốc giang sơn
            … Sắp lập được công, sắp rửa được hờn.
(Trọng Thủy đứng im không nói)
            Tâu Điện hạ,
            Ngu lão từ khi theo hầu Chúa thượng
            Chưa có bao giờ, như đêm nay vui sướng…
Trọng Thủy: (Lạnh lùng, kiêu hãnh)
            Chưa có đêm nào kỳ dị như đêm nay!
            Nước Triệu mong chờ… tôi trở một bàn tay!
            Nàng sẽ dắt tôi… đâu phải đi vào vườn xuân tươi trẻ.
            Mà đi vào một nơi đầy ám khí. (Giọng nói trầm hẳn xuống)
            Rồi… máy thần… trong chớp mắt… hóa thây ma!
Triệu Đại phu:
            Họa của người là phúc của ta!
            Đó là lẽ chí công do trời cao xếp đặt!
(Bỗng tiếng Cao Lạc hầu từ một phía cùng một lúc với tiếng cú rúc dội lên. Triệu Đại phu vội kéo Trọng Thủy nép vào một bụi cây).
Tiếng Cao Lạc hầu:
            Các con nhớ tuần phòng cẩn mật
            Canh ba rồi, ta vào điện chầu Vua
            Bàn việc sớm mai làm lễ tiễn đưa…
            Phò mã lên đường, sẽ mang theo tình thắm thiết
            Gửi Chúa Phiên Ngung vài món quà Lạc Việt.
Triệu Đại phu:
            Thật là phường giả nghĩa giả nhân
            Ta lánh đi… bọn chúng đã tới gần.
(Tiếng cú lại rúc. Hai người lẩn vội vào bóng tối. Cao Lạc hầu cùng Quách Lôi đi tới).
Cao Lạc hầu: (Vừa đi tới vừa nói một mình)
            Trăng ấm mùa xuân, sao mặt mày ủ rũ
            Vừa chập tối, tiếng chim đã hú.
Như tiếng kêu từ cõi chết đưa lên
Ta muốn truyền quân sĩ lắp cung tên
Diệt cho hết cả giống loài chim ác.
Cho điềm xấu không còn dọa nạt
Giấc ngủ ngon lành trong cảnh sắc bình yên…
Quách Lôi:
            Nếu cần chi, xin lão phụ cứ truyền
            Giết giặc cũng sẵn sàng, huống là trừ chim dữ
            Trăm ngọn đuốc đốt lên thành rừng lửa
            Khắp lùm cây bụi cỏ sáng bừng lên
            Tìm cho ra loài cú vọ ăn đêm!
Cao Lạc hầu:
            Ta nói thế thôi, chẳng nên vô cớ
            Náo động thành trì vì cuộc săn quái gở
            … Sớm ngày mai vui tiễn những người thân
            Ta cũng nên vui trọn vẹn một đêm xuân
            Tiếng cú rúc chớ thành ra ám ảnh
            Điềm dở điềm hay, cũng tùy người tùy cảnh
            Ta vào chầu Vua, con ở lại đừng quên
            Đến lúc nào Quách Vũ tới thay phiên
            Phải dặn Vũ mọi điều ta vẫn thường nhắc nhở.
Quách Lôi:
            Lời lão phụ, con xin ghi nhớ…
(Hai người vào. Cảnh vật âm thầm giây lâu. Quách Vũ và hai vệ binh tới).
Quách Vũ: (Hát nghêu ngao đi tới)
Vỉa hồi tiếu
            Đêm nay đổi tướng thay quân       
            Đố ai khiêng được Nỏ thần đi đâu
            Dù ta đã cạn dăm bầu
            Thì ta cũng bắn trúng đầu con chim xanh
            Đêm nay đổi gác thay canh
            Con sóc trên cành không lọt mắt ta
            Rượu vào, mắt mới tỉnh ra.
Vệ binh:
            Thưa tướng quân, trăng đã khuất lưng đèo
            Ta sắp sửa nhận phiên canh thôi chứ
Quách Vũ:
            Phép nước phải tuân, thì giờ đừng lỡ
            Tướng Quách Lôi đang lúc đợi chờ ta…
            Nhưng có việc này… xin chớ nói ra
            Kẻo lộ mất “quân cơ” thì hỏng hết.
Hai vệ binh:
            Thưa tướng quân, việc chi?
Quách Vũ: (Kéo hai người gần lại)
            … Sái đại nhân trước giờ tương biệt
            Muốn mời chúng ta một bữa rượu thân tình
            Vào đêm nay… sau lúc nhận phiên canh…
Vệ binh:
            Tướng quân một mình đi cũng đủ
            Nếu vắng cả, ai trông coi Đài Nỏ
Quách Vũ:
            Sái đại nhận mời cả bọn chúng mình
            Không nhận lời, e mang tiếng coi khinh
            Cho phép các ngươi cùng cả đoàn Cấm vệ
            Chén rượu tâm giao, cùng bạn hiền chia sẻ.
Hát: Chợ mới Đông hồ
            Rượu trong ngọt lừ
            Người đi còn chờ
            Ta không nhận lời
            Người cho ta bất kính
            Mấy vò rượu tăm
            Tình ta một mảnh
            Cho bọn ngươi cùng mừng
            Rồi về canh Đài, có hại gì đâu,
Nói
            Hãy đến gặp Quách Lôi để chàng trao hiệu lệnh.
(Cả ba đi về phía Đài Nỏ. Khi bóng ba người khuất, tiếng cú lại rúc. Ba hồi ốc dài vọng xa trong đêm. Triệu Đại phu và Sái Bân nhô ra, lò dò đi lại sát bên nhau).
Triệu Đại phu:
            Tiếng ốc đổi phiên thật vừa lòng đẹp ý
            Trăng sáng đã chìm, đêm đen ngự trị
            Trời giúp ta như gió thổi cánh buồm.
Sái Bân: (Đến cạnh Đại phu)
            Bẩm… Đại phu…
Triệu Đại phu:
            Tiệc rượu đang chờ tại Bắc sứ doanh
            Ngươi hãy đi mời ông bạn thân Quách Vũ…
(Sái Bân vái lui. Triệu Đại phu vội nấp. Trọng Thủy cùng Mỵ Châu sánh vai đi tới).
Mỵ Châu:
            Trọng Thủy chàng ơi, trăng khuya đã ngả
            Thành quách chung quanh vắng vẻ lạ lùng
            Em rợn người như lạc giữa đồng không
            Đầy bóng tối! Sao khắp nơi đầy bóng tối!
            Em run sợ như sắp làm nên tội…
Nếu việc này cha biết… (Ngập ngừng).
Trọng Thủy: (Làm ra vẻ thản nhiên)
            Hẳn cha chẳng dung tha?
Mỵ Châu:
            Giờ có chàng, mai chàng đã đi xa!
            Nhưng thôi… chàng ơi… dù em phải chết!
Sử
            Giá muôn vật cứ ngủ yên, đừng thức giấc
            Giá tiếng gà đừng gáy giục đêm đi
            Gần mãi thế này, đừng có chia ly…
Trọng Thủy:
            Nếu vợ chồng mình chẳng đáng cha tin cậy
            Thì cũng thôi, anh chẳng mong gì được thấy
            Nỏ dị thường mà anh ngưỡng mộ bấy lâu
            Đừng có thương anh, mà đeo tủi ôm sầu!
Mỵ Châu:
            Tha tội cho em, xin chàng đừng giận
            Em quá dại khờ nên lo quanh tính quẩn
            Sợ những lời nghiêm cấm của vua cha
            Thế tử ơi,
            Chẳng có lệnh nào ngăn cản được tình ta!
Trọng Thủy: (Làm ra vẻ thờ ơ)
            Ta về thôi… tiếng gà đang giục giã
            Anh cũng đành coi mình như khách lạ
            Chẳng bao giờ được gần Đài Nỏ linh thiêng
            … Nước non chung, mà của báu vẫn là riêng!
Mỵ Châu:
Em dẫu chết để cho chàng thỏa dạ
Cũng chẳng tiếc, huống chi công việc nhỏ
Như để chàng thấy được Nỏ thiêng…
Trọng Thủy chàng ơi,
Hát: Đào lý một cành
            Hồi ốc bên thành
            Đêm tối lũy canh
            Ánh trăng nghiêng lạnh buốt rõi theo chân chàng
            Chàng này chàng ơi, ới hỡi chàng
            Em đưa đường chàng lên Đài Nỏ thần thiêng.
            Để chàng xem Nỏ quý
            Lên đi kẻo nữa trăng tàn
            Em xin đứng trên thềm
            Mở tung khóa cửa
            Gác cho chàng bình yên…
(Bóng Trọng Thủy mất hút vào phía thềm Đài Nỏ. Mỵ Châu đứng trông theo, ra chiều hoan hỉ. Triệu Đại phu từ một lùm cây nhô ra như một bóng ma, cười gằn ghê rợn).
Triệu Đại phu:
            Vua Thục biết chăng, Âu Lạc sắp tan rồi!

MÀN HẠ, HẾT HỒI BA

(*) - Có sự cộng tác của Trần Lê Văn
     - Nxb Văn hóa in năm 1979
     - Năm 1986 chuyển thể cải lương: Truyền thuyết Mỵ Châu - Trọng Thủy; Đồng tác giả: Lộng Chương, Minh Quân, Đào Việt Anh; Có chứng thực của Sở Văn hóa và Thông tin Tp Hồ Chí Minh, ngày 12/6/1986, do P.Giám đốc Sở ký. Giấy phép công diễn, số 33/8/VHTT.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét