Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

TÌNH SỬ LOA THÀNH(*) - Chèo (Tiếp theo và hết)

                                                HỒI BỐN
Thành Cổ Loa nhìn từ trên cao

             Loa thành thất thủ 
            Một buổi chiều xẩm tối, trong cảnh hoang tàn đổ nát của can qua, lầu Công chúa Mỵ Châu vẫn y nguyên như cũ, chìm trong sự im lặng đến rợn người.
            Đài Nỏ bị phá hưu quạnh, in bóng sứt mẻ trên nền trời đỏ quánh loang màu máu.
            Bỗng tiếng cồng rền rĩ như vẳng từ một cõi sống vật vờ nào đó, âm ỉ trong gió lạnh và ngân dài theo tiếng hát chiêu hồn ảo não…
            Tiếng hát hiêu hồn mơ hồ…
 Rỉ vọng
            Hỡi ơi, thức dậy quỷ thần
            Mười phương trời rộng, chín tầng đất sâu
            Rùa vàng, hồn ở nơi đâu    
 Vượt qua cồn cát nương dâu mà về
Âm dương trăm họ chia lìa
Về cho bờ cõi bốn bề hồi sinh
Hỡi hồn Vua Thục anh linh
Mắc mưu giặc nước, bỏ mình biển sâu
Hỡi hồn Công chúa Mỵ Châu
Mắc mưu giặc nước, gục đầu thác oan
Hỡi hồn cây cỏ nước non
Tháng năm ngậm mãi oán hơn khôn nguôi
Thù này rửa sạch mới thôi.
(Cao Lạc hầu cùng nàng Suối xuất hiện từ một phía trong bóng tối chạng vạng. Cao Lạc hầu mặc quần áo dân thường, lưng đeo đoản đao. Suối cũng mặc như cô gái Mường bình thường, đeo gươm. Hai người khiêng một cái trống đồng, ra tới giữa nơi vườn cũ dừng lại. Cao Lạc hầu đang hú hồn đất nước, im bặt, đứng lặng nhìn quanh một giây).
Cao Lạc hầu:
            Suối con ơi,
            Ta đang tỉnh hay mê, đây là đâu?
Suối:
            Dạ… vườn hoa Công chúa Mỵ Châu. (Nức nở)
            Nhà chị hóa mồ hoang! Thân chị lênh đênh trôi dạt!
            Ôi! Trời đất đảo điên! Ôi! Gió giăng lường gạt!
Cao Lạc hầu:
            Đây là nơi ca múa, đúng rồi con!
            Cớ làm sao ta hát khúc chiêu hồn?
            Chẳng có lẽ, nàng Mỵ Châu đã chết
            Chẳng có lẽ, mất cơ đồ Lạc Việt!
            Không! Thục vương đang uống rượu, đánh cờ
            Ta gọi mãi rồi, Chúa thượng đã ra chưa?
Suối:
            Thưa lão phụ… Vua chúng ta đã chết!
            Thành ốc tan tành… Nỏ thần bị hủy diệt… (Nghẹn ngào).
Cao Lạc hầu:
            Nhưng nước này không mất được con ơi!
            Dù gãy máy rùa thiêng, dù Thục chúa mất rồi!
            Ta lặn lội về đây khi giặc chưa ấm chỗ
            Nay đã tìm thấy con, thấy trống đồng Tổ phụ
            Quyết phải nhen lên ngọn lửa tiêm cừu
            Những ngày vừa qua, lòng cạn nghĩ không sâu
            Ta chỉ trách ta… nuôi ong tay áo!
            Bọn chúng thừa cơ, đang tâm giở dáo
            Phá chữ hòa trong lúc chúng ta xây!
            Lòng nhân hậu chúng ta như bát nước đầy
            “Thông gia hóa oan gia”, đúng như lời cửa miệng!
Suối: (Nấc lên từng cơn xé ruột)
            Lão phụ ơi,… con càng nghĩ càng căm, càng buồn, càng giận!
            Chính nơi đây… Thục Công nương đã níu áo cừu nhân
            Buổi tiễn đưa kẻ phản nghịch lên đường…
Cao Lạc hầu:
            Suối con ơi…
            Vụng tính vụng suy, trách gì tuổi trẻ
            Cũng chẳng trách Thục vương từ khi có con rể
            Chén rượu cuộc cờ vui thú ngày đêm,
            Cho quân sĩ chơi bời, nhãng việc luyện cung tên.
            Ta chỉ trách ta, được Vua, dân tin cậy
            Tai điếc chẳng nghe, mắt lòa chẳng thấy
            Để quân gian đục khoét ruột gan mình
            Còn vẫn mê man trong giấc mộng thanh bình
            Đem Công chúa ngọc ngà dâng cho tên ngoại địch!
Suối:
            Đêm lưu luyến… nào ngờ đêm phản nghịch!
(Mã Khởi xuất hiện. Mã Khởi mặc áo chiến lấm cát bụi đường trường, gươm tuốt trần, lăm lăm trong tay, tiến ra).
Mã Khởi: (Chợt thấy hai người, dừng lại khi nhận ra)
            Trời! Lão phụ… Nàng Suối!
Suối: (Vung kiếm hét lên)
            A! Giặc Triệu đã đem mình đến nộp        
            Trọng Thủy là người? Không! Mã Khởi là người? Không!
            Trời đất còn đây, ngươi còn nhớ những lời…
Mã Khởi: (Chống gươm đứng lặng)
            Những lời thề nguyền trên đất mẹ…
Suối:
            Tấm lòng của em Mây, chính ngươi vò xé
            Khi quay lưng, như khúc rắn quay đầu
            Cắn nát ân tình, giết chết tình yêu!
Mã Khởi:
            Tôi dẫu trăm thân cũng không đền được tội
            Xin lão phụ và nàng cho chút ơn lần cuối
            Tôi được ngọn ngành giãi tỏ đôi câu.
Cao Lạc hầu: (Vẫn đứng im lặng, giữ tay kiếm của nàng Suối, nhìn Mã Khởi trừng trừng)
            Suối con ơi, nghe Mã Khởi khẩn cầu
Suối: (Buông tay kiếm, nộ khí vẫn chưa nguôi)
            Ta hãy nói những đau thương tang tóc
            Do tớ thày ngươi manh tâm phản trắc
            Đã gây ra trên nước non này… (Mã Khởi đứng im chua xót)
Vỉa huê
            Thục chúa của ta, số kiếp đặt bày
            Mang họa giặc ngoài, vùi thân biển cả
            Công chúa Mỵ Châu đáy sâu ngậm hờn, hồn oan sóng vỗ
            Quách Vũ chém Sái Bân, khi đã trúng tên thù
Hát     
            Ơi Mây em uất hận lìa đời
            Oan ức đau thương
            Ơi Mây em uất hận lìa đời
            Mắt huyền không nhắm, kêu trời, trời vẫn xa
            Kêu chàng!
            Sao nỡ lừa ta?
            Chết đi mối hận còn hòa lệ trong…
Mã Khởi:
            Nàng Suối ơi, tôi van nàng… đừng nói nữa!
            Kiếm trong tay… sao nàng chẳng vung lên?
Ba than
            Bao là thương
            Bao là đau
            Ta đứng bên chân lầu
            Vườn cỏ úa… em đâu… (Im lặng. Nàng Suối từ từ tra gươm vào vỏ)
Suối:
            Mã Khởi, nói đi! Vì đâu nên nỗi?
Mã Khởi:
            Tôi giận hờn tôi, gót chân nông nổi
            Theo Trọng Thủy đi, để đến bước đường này
            Về Phiên Ngung chưa được bao ngày
            Tôi chợt hiểu mưu gian từ lâu đã rắp
            Một người một ngựa, tôi bay theo đường tắt
            Quay trở về Âu Lạc, đất đau thương
            Mong đứng trong hàng quân kiêu dũng phi thường
            Của Thục chúa, như đê dài ngăn sóng dữ
            Nhưng chậm rồi!
            Trời! Những tin tức đau lòng… tôi nghe rõ cả.
            Hỏi dò tin lão phụ, chẳng ai hay!
            Và hai nàng… nàng Suối… em Mây!
Cao Lạc hầu:
            Quân Triệu trùng trùng… ta vội lên Đài Nỏ!
            Nào ngờ đâu… máy Thần không còn nữa!
Mã Khởi: (Đầu gục xuống như người chịu tội)
            Trình lão phụ… Nỏ thần…
Cao Lạc hầu:
            … Đã mất móng rùa thiêng!
            Ta đành lòng cùng Mây, Suối, hai em
            Mở đường máu cho Công nương và Thục chúa
            Đường xá gập ghềnh, giặc như ong vỡ tổ
            Ta với hai em vung kiếm cản đường
            Để bảo toàn Chúa thượng với Công nương…
            Mây của cháu giữa đường, trúng tên thù, ngã gục!
Mã Khởi:
            Trọng Thủy ơi, mi cam tâm lừa lọc
            Đêm giã từ, ngươi lấy oán trả ân
            Lũ chúng bay đã theo lệnh tử thần
            Dìm đất mẹ ta vào thẳm sâu địa ngục!
            Hạnh phúc yêu đương chỉ còn là tiếng khóc
            Mới ngày nào, ơi hỡi em Mây,
            Người tình em… và chồng của em đây
            Em ở đâu rồi? Mặt trời sẫm đỏ      
            Hay máu của em tràn đầy vũ trụ
            Trọng Thủy đâu rồi? Ngươi trả máu cho ta!
 (Chạy vụt như điên như dại).
Suối: (Sau im lặng một lúc lâu)
            Ta cũng đi thôi… Thưa lão phụ!
Cao Lạc hầu:
            Ừ! Ta cũng đi thôi, tìm bãi bờ trú ngụ
            Thức tỉnh hồn người, ta tính chuyện ngày mai.
(Hai ông cháu vừa định đi thì tiếng vó ngựa của một đoàn kỵ sĩ từ xa dồn dập vọng lại. Cao Lạc hầu bỗng trở nên nhanh nhẹn khác thường, kéo Suối nấp vào bụi cây).
Cao Lạc hầu:
            Vó ngựa quân thù… đang tiến lại nơi đây…
            Phải thận trọng để liệu đường tiến thoái!
(Hai ông cháu vừa khuất, tiếng đoàn quân kỵ đến gần dừng lại. Tiếng ngựa bị gò cương hí lên dữ dội. Tiếng hô quân của Trọng Thủy).
Tiếng Trọng Thủy:
            Chư tướng, hãy trở về dinh trại,
            Lệnh ta truyền: Cho khao thưởng ba quân
            Riêng nơi đây, cấm lai vãng đến gần
            Ai trái lệnh, ta sẽ chém đầu nghiêm lệnh!
(Tiếng vó ngựa rộn lên và xa dần. Tiếng ngựa hí khi buộc cương. Trọng Thủy xuất hiện, chiến bào đầy cát bụi và loang máu, gươm đeo bên hông, tư thế ngông cuồng của kẻ thắng thế, nhưng vẫn vương nét bùi ngùi. Trọng Thủy đứng lặng đưa mắt nhìn quanh, trong tay một nắm lông chim trắng bong).
Trọng Thủy:
            Đất Lạc bốn bề hỗn mang dâu biển
            Chỉ có nơi đây còn nguyên vẹn như xưa
            Ta đã ra lệnh cho quân từ lúc tế cờ
            Không được chạm đến lầu riêng Công chúa
            Lầu vẫn còn đây, người không thấy nữa
            Đừng oán gì ta… gây họa đao binh.
            Đài Nỏ trêu ngươi, rước họa vào mình
            Vó ngựa chiến của ta mấy ngày đêm ròng rã
            Đuổi Vua Thục đến chân non Mộ Dạ
            Trắng toát lông chim, sẵn dấu chỉ đường. (Xòe bàn tay, lông chim rơi lả tả)
Tan tác dặm dài, áo múa Công nương
            Góc biển đường cùng, Vua Thục đã dùng gươm tự sát,
            Chẳng bận đến ta, nhưng đáng căm đáng ghét
            Là lão Vua lại giết mất Mỵ Châu!
            … Mỵ Châu ơi, ta có phụ nàng đâu!
            Sao chẳng sống cùng ta, hưởng phần vinh hiển!
            Ta đã trở về đây thăm viếng
            Trong lúc quân Triệu ta đang thừa thắng ruổi dài…
(Bỗng tiếng chiêu hồn vẳng ra u uất, Trọng Thủy bàng hoàng lặng nghe)
Tiếng hát chiêu hồn rỉ vong
            Hỡi hồn Vua Thục anh linh
            Mắc mưu giặc nước, bỏ mình bể sâu
            Hỡi hồn Công chúa Mỵ Châu
            Quá tin giặc nước, gục đầu thác oan…
Trọng Thủy: (Rút gươm thận trọng nhìn quanh, tiến lại chỗ nấp của Cao Lạc hầu và nàng Suối)
            Rền rĩ hồn ma!... Không! Ta nghe rõ tiếng người…
(Vừa lúc đó tiếng nàng Suối hét lớn và vụt xông ra)
Suối:
            Chị Mỵ Châu! Chị Mỵ Châu!
(Với khí thế mãnh liệt căm hờn, Suối chém xả Trọng Thủy. Thủy bị bất ngờ giơ gươm đỡ, nhưng gươm bị văng xuống đất)
Trọng Thủy: (Nhảy lùi bật lại, thét lên)
            Quân nghiệt súc!
Suối: (Dậm chân lên gươm của Trọng Thủy)
            Chị Mỵ Châu ơi, đây rồi tên phản phúc!
(Cao Lạc hầu từ trong cũng đã tiến ra, đoản đao cầm tay, đứng lặng nhìn Trọng Thủy, lúc này Thủy đã nhận ra hai người)
Trọng Thủy: (Trong tay không tấc sắt)
            Cao Lạc hầu… nàng Suối… còn đây!
Suối:
            Chị Mỵ Châu ơi!
            Tim chị thanh xuân, nó đã cướp trên tay 
            Rồi chính nó lại… rút gươm đâm vào tim chị!
            Máu chảy ròng ròng… máu loang mặt bể…
Trọng Thủy!
Ghê tởm vô cùng, móng nhọn của ngươi!
(Vung gươm xông lên định chém, Cao Lạc hầu giữ lại. Trọng Thủy thất thế, biện bác)
Trọng Thủy:
            Đâu phải ta làm máu Mỵ Châu rơi!
            Ta trở lại tìm nàng… biết đâu cơ sự!
Suối: (Gầm lên)
            Ngươi dám cãi! Sao miệng ngươi không thấy tủi hổ?
            Ngươi còn dám mở mắt nhìn dấu vết của vườn xưa!
            Giả dạng con tin, lập mẹo dối lừa
            Mượn ân ái làm bậc thang trộm cướp!
            Đất muốn nổ tung dưới bàn chân nhơ nhớp
            Trời muốn sẫm đen vì oán khí hôi tanh
            Ta lấy máu ngươi trả máu dân lành! (Định vùng khỏi tay Cao Lạc hầu)
Cao Lạc hầu: (Giữ lại)
            Khoan đã con ơi!
            Thế tử Triệu trong tay không tấc sắt
            Gươm chiến thắng đã bị ta quăng xuống đất
            Cho hắn cầm gươm để nói chuyện ngang hàng!
(Nàng Suối trù trừ một giây mới nhấc chân khỏi gươm của Trọng Thủy. Nhưng Trọng Thủy đứng im)
Trọng Thủy: (Đã có phần tĩnh tâm, cố làm ra vẻ thắng thế, dọa)
            Binh tướng Phiên Ngung khắp Âu Lạc lan tràn
            Một lệnh ta, trăm vòng vây khép chặt
            Ai kháng cự sẽ sa vào lưới sắt!
Suối: (Đá tung thanh gươm lại gần Trọng Thủy)
            Binh tướng Phiên Ngung khắp Âu Lạc lan tràn
            Thế tử Phiên Ngung như loài thú rông càn
            Đã rụng vuốt rơi nanh chớ mong gì chạy thoát!
Trọng Thủy: (Vồ lấy thanh gươm)
            Ta đâu dễ để cho ngươi dọa nạt!
(Vung gươm lên xông lại đâm nàng Suối, nhưng Suối chặn đứng làm lưỡi gươm của  Trọng Thủy cong veo. Suối dũng mãnh xông lên. Trọng Thủy lùi lại. Cao Lạc hầu vung đoản đao chặn lưỡi kiếm của Suối).
Cao Lạc hầu:
            Hãy khoan, Suối con ơi! (Và quay sang Trọng Thủy)
            Muốn đọ gươm, lát nữa, muộn gì đâu!
            Nhưng trước khi Thế tử Triệu rơi đầu
            Con mắt nên nhìn, cái đầu nên nghĩ…
Cũng ở vườn này, những ngày xuân đẹp đẽ
Ngươi mặc áo Lạc dân, ca múa điệu thanh bình
Công chúa Mỵ Châu dâng một khối chung tình
Lượng của Thục vương tin ngươi hơn ruột thịt!
Dân hai nước mừng can qua đã hết
Coi ngươi là sứ giả của hòa thân
Con suối yêu thương trong trắng vô ngần
Tưởng đã rửa được lòng ngươi bụi rác
Ngươi có nhớ những người dân Âu Lạc
Đem trâu cày làm lễ cưới cho ngươi!
Ngươi có nhớ những ai cầu đất cầu trời?
Cho Thế tử cùng Công nương trăm năm hưởng phúc.
Dân đất Âu Lạc coi ngươi là cốt nhục
Ngươi đem dìm dân Âu Lạc trong máu tươi
Trọng Thủy! Trông kìa… Máu đẫm cả tay ngươi!
(Trọng Thủy đứng cúi gầm mặt, im lặng; bất chợt nhìn vào hai bàn tay… Vừa lúc, đột nhiên Mã Khởi từ một phía lao tới).
Mã Khởi: (Gươm sáng loáng nơi tay)
            A! Trọng Thủy, đúng ngươi là Trọng Thủy!
            Ta vượt ngàn trùng khói lửa tìm ngươi!
            Em Mây ơi… (Vung gươm chém xả Trọng Thủy. Cao lão ngăn lại).
Cao Lạc hầu:
            Hãy khoan!
Trọng Thủy: (Đứng sững, nhớn nhác)
            Trời hại ta! Quân tả hữu đâu rồi?
Mã Khởi: (Chỉ thẳng gươm vào mặt Trọng Thủy)
            Trời bắt ngươi trở về đây nộp xác!
            Ta sẽ tha ngươi, nếu vẹn toàn Âu Lạc
            Dòng sông Bình vẩn đục, lại trong xanh
            Nếu điệu múa lời ca lại vang rộn Loa Thành
            Nếu Thục chúa và Công nương sống lại
            Nếu Quách Vũ, Quách Lôi và bao người vô tội
            Từ đáy mồ lại vùng dậy reo vui
            Ngươi có thấy chăng, oán khí ngất trời?
(Trời bỗng tối sầm xuống. Chân trời phía bể Đông chỉ còn lóe lên một tia sáng đỏ. Tiếng chiêng cồng múa (như ở Hồi 2) vẳng lại trong hồi ức, cuồn cuộn theo gió đêm về thê thiết. Mã Khởi xúc động lặng đi trong một giây)
            … Mây của anh ơi…
Ngâm sổng phá cách
            Ta hẹn cưới nhau dưới mái lầu Công chúa
            Giếng ngọc còn đây… đá ngồi còn đó…
            Anh theo chân giặc nước, phụ tình nhau!
            Em Mây…
            Gió đã về… Mây tan tác nơi đâu…
(Đắm trong tưởng nhớ xót xa… Tiếng chiêng cồng như xa dần, và tiếng ốc rúc liên hồi trong bóng đêm bao la… Trăng đầu tuần gây cảm giác ớn lạnh, nhô lên khỏi lầu Công chúa, chiếu sáng một góc vườn, nơi Trọng Thủy đứng trơ như mất hồn mất vía. Cao lão, Mã Khởi, nàng Suối đứng vây quanh trong bóng tối u uất, đổ dài dưới chân lầu. Từ lúc này, ba người chỉ còn là ba cái bóng. Tiếng nói của họ chỉ còn là tiếng vọng day dứt…).
Suối:
            Trọng Thủy!
            Ngươi có nhớ… ngày qua đò sang đây hỏi vợ
            Tiếng ốc đón ngươi ba hồi rộn rã!
            Nay lại rỉ rền là tiếng ốc động binh          
            Những người mẹ kinh hoàng… những trẻ nhỏ thất thanh
            Và chết chóc, và lìa tan… và ngất trời khói lửa!
            Ngươi có biết,
            Quân giặc Triệu khi tràn vào bốn cửa
            Thục Công nương còn gọi mãi tên chồng…
            Lòng Thục chúa như nước giếng trong…
            Hiểu sao được lòng ngươi, đồ phản trắc!
            Bao đêm ngày chị võ vàng heo hắt
            Tựa cửa mong chồng, như đá núi Vọng Phu
            Thần chết vây quanh, chị vẫn đợi chờ…
            Như tượng đá, chị nghe gì tin cáo cấp
            Khi đã rõ mười mươi sự thật
            Tỉnh cơn mê, chị lao xuống giếng gieo mình…
Trọng Thủy: (Bỗng giật mình quay phắt lại phía giếng như bị mê hoặc)
            Thục Công nương… lao xuống giếng gieo mình?
Suối: (Nghĩ âm thầm)
            Ta can ngăn và đưa chị vượt qua thành…
            Trên lưng ngựa hai cha con phi về cõi chết!
            Người còn đuổi theo trong cơn say chém giết…
(Trọng Thủy mê sảng tiến lại phía giếng, đứng gục đầu xuống phiến đá ngày xưa cùng Mỵ Châu ngồi tình tự. Một sự im lặng mang đầy âm khí tỏa ra và trùm xuống cỏ cây. Ánh trăng như càng lạnh lẽo âm thầm. Một giây tĩnh lặng. Tiếng hát chiêu hồn u ẩn, chập chờn trong hơi gió, hòa với tiếng trống đồng mơ hồ vọng tới).
Mã Khởi:
            Trọng Thủy!
            Ngươi có nghe những tiếng hồn oan đòi đất nước
            Tiếng ai oán của Mỵ Châu đòi những ngày mơ ước
            Tiếng của nàng Mây ôm ngờ vực xuống mồ sâu.
            Tưởng ta dối nàng, như ngươi lừa dối Mỵ Châu!
Cao Lạc hầu:
            Ta sẽ gõ trống đồng Tổ phụ
            Gọi hồn sông núi… Gọi hồn cây cỏ
            Nuôi chí tiêm cừu… Quyết trả mối thù sâu!
(Bóng người xô lên, bóng Cao Lạc hầu giữ hai người lại. Tiếng hát chiêu hồn nổi lên u uất).
Rỉ vọng
            Hỡi hồn cây cỏ nước non
            Tháng năm ngậm mãi oán hờn không nguôi
            Thù này rửa sạch mới thôi!
(Trọng Thủy hoảng loạn… ngửa mặt lên trời than)
Trọng Thủy:
            Trời hỡi trời!
            Ta thắng trận hay là ta bại trận?
            Có phải đoàn quân trừng phạt của vua cha…
            Đang rầm rộ tung hoành…
            Sao riêng có một mình ta
            Trời đất hỡi! Lại bị người trừng phạt
            Tưởng chiếm được cả cơ đồ Âu Lạc
            Ta mất hết rồi… Cả bóng dáng Mỵ Châu!
Không! Không! Không! Ta không chịu rơi đầu!
(Trong ánh trăng bàng bạc, Trọng Thủy chạy cuồng loạn giơ cao thanh kiếm cong veo).
            Thanh gươm này chưa làm nên nghiệp đế
            Hùm đã sa cơ… người vây bốn phía!
(Quăng thanh gươm xuống đất, bỗng nhớn nhác)
            Sao quân Âu Lạc lại ở quanh ta?
            Đài Nỏ thần ào ạt bắn tên ra?
            Quân Thục chết… Ồ không! Quân Triệu chết!
            Gió lạnh thế này! Trời! Bóng đêm mù mịt…
            Nghe ghê hồn… tiếng cú… giữa đêm xuân…
            Tiếng của Đại phu… và tiếng của Sái Bân!
(Tiếng cú rúc rờn rợn (như ở Hồi 3), lúc Trọng Thủy gặp Triệu Đại phu ở gần Đài Nỏ).
            Mỵ Châu giắt tay ta… A! Mỵ Châu chưa chết!
(Trong huyễn tưởng, Mỵ Châu hiện lên bên bờ giếng (như ở Hồi 2), khoác áo lông chim trắng. Có khác là ở giữa ngực, một vết thương còn ròng ròng máu đỏ).
            Áo múa trên mình trắng phau như tuyết
            Giữa ngực còn loang vết máu rực màu son
            Nàng… nàng nhìn ta… đôi mắt cháy căm hờn!...
Hồn Mỵ Châu:
Hát vãn
            Anh hứa sang, sao chẳng thấy sang?
            Để em cô đơn giếng vắng, chiều tàn soi bóng lẻ loi!...
Trọng Thủy: (Tiếp)
            Mỵ Châu ơi,
            Ta mặc hết… giờ đây đành mặc hết!
            Đã mệt mỏi cả đôi tay chém giết
            Múa đi em… À… Réo rắt tiếng chiêng cồng!
(Tiếng chiêng cồng múa lại vẳng lên mơ hồ. Trọng Thủy bỗng trở nên say mê, dịu dàng tiến lại phía bờ giếng, chỗ Mỵ Châu đang đứng).
            Hoa còn thơm… và nước giếng còn trong
            Ta sát vai nhau, soi mình gương nước
            Em là của ta... như hẹn hò buổi trước...
Hát văn cẩm
            Hò hẹn bền lâu
            Gương trong giếng ngọc bạc đầu soi chung
(Ôm lấy Mỵ Châu. Mỵ Châu biến mất)
            Mỵ Châu ơi,
            Hãy dìu ta… Hãy dìu ta… xuống đáy giếng sâu,
            Mò lấy... nghiệp đế vương, mò lấy... cảnh sang giàu...
(Trọng Thủy đâm đầu xuống giếng. Tiếng trống đồng dội lên thôi thúc).

MÀN HẠ
                                                                                                                                                  
 (*) - Có sự cộng tác của Trần Lê Văn
     - Nxb Văn hóa in năm 1979
     - Năm 1986 chuyển thể cải lương: Truyền thuyết Mỵ Châu - Trọng Thủy; Đồng tác giả: Lộng Chương, Minh Quân, Đào Việt Anh; Có chứng thực của Sở Văn hóa và Thông tin Tp Hồ Chí Minh, ngày 12/6/1986, do P.Giám đốc Sở ký. Giấy phép công diễn, số 33/8/VHTT.




                       
                       


            

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét