Cao Lạc Hầu Thái
tể nước Âu Lạc
Quách Lôi Võ tướng Âu Lạc
Quách Lôi Võ tướng Âu Lạc
Quách Vũ Võ
tướng Âu Lạc
Mỵ Châu Công
chúa, con gái Thục An Dương Vương
Nàng Mây Tỳ
nữ của Mỵ Châu
Nàng Suối Tỳ
nữ của Mỵ Châu
Trọng Thủy Hoàng
tử Triệu, con Vương Triệu Đà
Triệu Đại phu Quân
sư nước Triệu, tôn sư Trọng Thủy
Mã Khởi Tùy
tướng của Trọng Thủy,
mẹ người Âu Lạc, bố người Triệu
Và: Những người
dân Âu Lạc, cấm vệ quân, quản trống đồng và cũng là đội múa, dàn chiêng cồng.mẹ người Âu Lạc, bố người Triệu
Một số lính Triệu.
Dẫn tích
Ba hồi trống đồng trang
nghiêm
Trên nền dư âm tiếng đồng
sang sảng,
KHÚC NGÂM KHAI TỪ (Giọng
nữ)
Từ thuở ngân vang tiếng trống
đồng
Nước non mấy độ trải hưng
vong,
Loa Thành nếp cũ còn lưu hận
Mộ Dạ châu chìm sóng biển
Đông.
LỜI CA DẪN TÍCH (Tiếp
liền như hồi âm)
Hát sa lệch chênh
Bóng thù gương giếng soi
chung
Ai đem nọc độc hòa trong ân
tình!
Cổ Loa, thành đổ tan tành
Mỵ Châu ơi hỡi phận đành
thác oan
Chót vì tay áo nuôi ong…
MÀN MỞ
HỒI MỘT
Cảnh 1
Vườn mai đang độ đơm bông trước lầu Công chúa
Góc cực hữu sân khấu, một gốc mai già bên giếng ngọc
Phía xa, Loa Thành lượn vòng, trên cao một nếp thành Đài Nỏ
uy nghi - nền viễn cảnh cố định cho mọi biến cố của tích truyện.
Một
sáng trong thu. Nắng đẹp.
Màn
mở với nhịp cồng lúc xa lúc gần, lúc uyển chuyển, quyến luyến, lúc thôi thúc
tưng bừng.
Tiếng Mỵ Châu: (Hát
từ trong)
Vỉa hát đường trường, tiếng
đàn
Sương
mai nạm ngọc nhành mai
Nắng
vàng xao xuyến, lòng ai đợi chờ
Hát
Bối rối
tơ vò
Ngắm
hoa càng thêm bối rối tơ vò
Tuổi
xuân đang nở, hoa chờ trao hương
Ngại
ngùng thay gió viễn phương…
Mỵ Châu xuất hiện, trang phục
thiếu nữ quý tộc Mường, đẹp dịu dàng đôn hậu với đôi mắt u ẩn thiết tha.
Vẻ bồn chồn trong nhịp bước
bâng khuâng, tiếng cồng múa vang vọng khiến Mỵ Châu dừng chân lắng nghe. Thoáng
một nét vui trong ánh mắt.
(Nói thường)
Mừng thắng trận… Loa Thành mở hội
Sử
Qua
cơn giông tố
Lặng
gió êm trời
Trời
Phong Khê nắng ngọt hoa tươi
Sao
riêng những bồi hồi khắc khoải!...
(Đến bên giếng soi bóng ngập
ngừng)
Mỵ
Châu ơi!
Sợi
tơ thắm se cùng dây dại
Duyên
trăm năm ngang trái bởi trời!
Cùng
kẻ thù kết ngãi… Chao ôi!
Phụ
vương hỡi!
Con
đâu dám trái lời Vương phụ!
Sử bằng
Căm hờn
trước, từ nay gạt bỏ
Vun
chữ hòa… vì trăm họ sinh linh
Đôi bờ
sông, hai nước xích gần
Cầu vững
nhịp… cho kết thân đôi lứa…
Mây
trong trang phục thị tỳ thiếu nữ Mường, đẹp thầm kín; từ một phía tiến ra, hai
tay nâng tấm áo khoác lông chim trắng bạc.
Mây: Thưa chị!
Mỵ Châu: Em Mây!
Mây: (Nâng
chiếc áo)
Áo cưới
xong rồi, em đem dâng chị…
Em cố
chắp áo kịp ngày đám cưới, chị thêm xinh.
Đàn
ngỗng trời bay liệng tận cao xanh
Em bắt
xuống, mượn lông tơ làm áo
Sử xuân
Chim
âu bể trên trùng dương bay dạo
Em bắt
về mượn cánh trắng nối thêm…
(Khoác thử áo cho Mỵ Châu)
Mỵ Châu: Trời!
Chị
không ngờ bàn tay trần thế
Mà dệt
nên chiếc áo diệu kỳ… (Nâng cánh áo)
Mát hãm, trổ 2
Tay
nâng cánh áo diệu kỳ
Trắng
trong băng tuyết khác gì cánh tiên…
Khôn xiết ơn em…
Mây: Muôn đội ơn lòng chị đoái thương em…
Mỵ Châu: Em Mây ơi!
Nếu lấy
chồng xa mà hai nước được gần
Thì
chị nghĩ riêng mình cũng không tủi hổ
Chị cầu
trời cho quê ta… đất lành chim đỗ…
Vừa lúc đó Suối từ phía
chiêng cồng mở hội, nhanh nhẹn bước tới. Suối sắc phục như Mây, tay xách chiêng
lệnh, tay cầm dùi bọc da.
Suối: Chị Mỵ Châu, chị Mỵ Châu...
Mây: Chị Suối. (Cười) Nữ tướng quân lãnh đội chiêng cồng.
Mỵ Châu: Em Suối! Có chuyện gì mà Suối quá vui mừng?
Suối: Thưa chị, có tin hỏa bài quân vừa tới…
Hoàng
từ Phiên Ngung đã sang qua biên ải!
(Mỵ Châu hồi hộp lặng thinh).
Mây: (Thông
cảm tâm trạng Mỵ Châu, nói với Suối) Chị Suối ơi, Hoàng tử còn xa mới tới
biên cương.
Suối: Dù còn xa cũng phải báo với Công nương…
Mỵ Châu: (Gạt)
Em Suối!
Suối: (Chuyển
qua chuyện khác) Thưa chị, cả Loa Thành rất đỗi hân hoan, đang kéo đến chúc
mừng Công chúa… (Quay ra đổ hồi chiêng lệnh.
Dàn cồng vào nhịp. Đoàn múa tiến ra cuốn lấy Mỵ Châu vào điệu múa).
Ánh sáng chuyển cảnh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét