Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

Ghi chép chuyện đời là gì?

Chuyện đời?
Cái gì chả là chuyện đời! Nhưng phải đặt bút ghi lại, thì đó không phải là những chuyện đời thường xảy ra trong cuộc sống mà ai nhìn thấy, nom thấy và đi qua, như ngày nào họ cũng phải nhìn như thế... 
Con gái út của Cha Mẹ
Đáng buồn, đáng đau khi phải ghi chép lại, đó là những chuyện tưởng như tất yếu phải được nhìn nhận, đánh giá: đó là những hành động tử tế, của những đứa con tử tế, đối với vong linh Cha Mẹ!
Ấy vậy mà, với những người đáng ra phải có trách nhiệm, có tư thế, để "chỉ đạo", để "hướng dẫn", để "thể hiện", thì lại tỏ ra "hằn học", "khó chịu", "ganh ghét", "đố kỵ"... với sự tử tế!? Đau là vậy! Buồn là vậy!
Chỉ còn biết động viên nhau: Việc gì làm có ý nghĩa với Cha Mẹ, để bảo tồn những giá trị tinh thần đẹp đẽ mà Cha Mẹ đã tạo dựng, thì cứ làm. Làm hết sức mình. Làm hết tâm mình. Hà cớ gì: phải báo cáo, phải xin ý kiến, phải trao đổi... trong khi họ chả có bất kể chút khả năng nghề nghiệp, chả có một ly trách nhiệm gì về cả vật chất và tinh thần!
Thế nên, cố quên đi để cố làm tốt việc bảo tồn những giá trị tinh thần chứa đựng hồn cốt tinh anh của Cha (trong đó có Mẹ).
Thế thôi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét