Nhà văn Hoàng Công Khanh
Tác giả Lộng Chương |
Cái lõi của những tiếng cười ấy là trừ ác khuyến
thiện, trị bệnh sửa đời, giúp vào việc hình thành một nhân cách, một đạo sống
làm người. Trong tiếng cười có tiếng khóc. Khóc thương cho những nhân phẩm
xuống cấp, cho những số phận bị chà đạp. Lộng Chương viết khỏe và liên tục. Chỉ
đến 1989 - 1990 sau khi đóng vai Cố Hồng trong phim Số Đỏ xong, anh mới ngừng
lại. Anh bảo: “Muốn dành thời gian viết Hồi ký. Có nhiều kinh nghiệm xương máu
muốn để lại cho người tiếp bước mình đỡ vất vả. Tuổi cao rồi, không viết sợ
không kịp”. Anh đề nghị tôi đóng góp thêm tư liệu. Tôi nhận lời, góp với anh
những gì tôi biết. Anh đặt tên Hồi ký là: Cuộc
đời sân khấu của tôi, dự kiến khoảng 700 - 1.000 trang. Tôi tin, với nghị
lực và tài năng của anh, anh sẽ làm được. Gia dĩ, anh đã có một hậu phương vững
chãi là chị Nguyễn Thị Quy - vợ anh; mới đây lại được Phạm Hồng Thắm, con gái
thứ bảy của anh gia cố thêm.
Lộng Chương thích rượu. Hồi kháng chiến chống Mỹ, khi đi
công tác xa, anh thường đèo một bi đông chất cay hảo hạng mà anh thường gọi đùa
là “Lọ nước thần”. Có lần thấy anh say, tôi góp ý không nên lạm dụng. Người
khác can, anh giận. Với tôi, anh nể chỉ lắc đầu cười: “Lấy gì nhóm cho lửa
bốc?”. Bẵng đi ít lâu - hình như đầu năm 2001 - gặp tôi, anh bảo: “Mình bỏ rượu
rồi!”. Tôi mừng hỏi: “Vậy Cuộc đời sân
khấu của tôi đến đâu rồi?”. “Sẽ xong!”. “Bao giờ?”. Anh không trả lời và
đưa tay với ly nước màu để ở góc bàn. Hóa ra anh thay rượu Vân bằng vang nhẹ và
dùng có liều lượng phải chăng.
Những ấn phẩm in sáng tác của NVK Lộng Chương |
Đầu tháng 6 vừa rồi, nghe tin anh ốm và bất ngờ ra đi vào
gần cuối tháng. Tôi đến chỉ còn biết ôm anh và nước mắt chan chứa. “Anh Lộng
Chương! Anh có nhớ Charlie Chaplin trong phim “Ánh đèn diềm sân khấu” (Les
lumièfres de lampe) mà chúng mình đã xem không? Charlot Vua hề xắm vai hề trong
phim hay quá. Do khán giả vỗ tay nồng nhiệt yêu cầu, Vua hề đã già lại quá mệt,
vẫn cứ phải ra sân khấu diễn lại nhiều lần. Đến lần thứ ba hay bốn gì đó, khi
quay vào sau cánh gà, Vua hề đuối sức gieo vội mình xuống cái trống đạo cụ bên
cạnh để xả hơi. Mặt trống cái đã cũ vỡ toác, Vua hề rơi tọt vào lòng trống, đít
tuột xuống tận đáy, chỉ còn bốn chân tay thò lên khua loạn xạ. Charlot không
thể tự mình thoát ra được. Người khác muốn lôi anh ra thì phải đập vỡ tang
trống. Khán giả bên ngoài vẫn vỗ tay hò hét “bis bis bis…” đòi Vua hề tiếp tục
ra mua vui cho họ. Charlot cố ngóc đầu lên, mếu máo giở khóc giở cười nói với
người kéo màn: “Je veux jouer encore mais je suis coincé!” (Tôi còn muốn diễn
nữa, nhưng tôi bị kẹt mất rồi!). Chữ kẹt
vừa gói kín vừa gợi mở. Cái trống là biểu tượng của bất hạnh trên đời. Charlot
bị kẹt vì cái trống. Còn Lộng Chương,
anh bị kẹt vì số mệnh. Niềm an ủi và
vinh quang của người bị kẹt tài hoa
là: “Thác là thể phách, còn là tinh anh!”.
__________________________
* Báo Văn nghệ số 27 - 5.7.2003;
Sách “Lộng Chương trên mọi nẻo kịch trường”,
Nxb Sân khấu, 2003.
* Chữ “Chương” ở bút danh
Lộng Chương nghĩa là “Ngọc Chương” rút trong sách cổ “Nam giả lộng chương, nữ
giả lộng ngọc”. Tại bài này, chữ “Chương” nghĩa là “bài văn” do thành ngữ “lộng
bút thành chương” (múa bút thành văn) hoặc ở câu: “Chương thiên vân hán” (Sông
văn ở trên trời - tức sông ngân hà rực sáng).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét